Lãnh cung thái tử phi full

     
Trằn trọc trở lại hoàng cung, vốn dĩ hoàng hậu còn muốn cùng ăn bữa tối với Long Y Hoàng sau đó đi dạo ngự hoa viên một chút để giải sầu, nhưng bị Long Y Hoàng cự tuyệt, hơn nữa còn dùng một cái lý vày mốc meo để rời khỏi, đó là thân thể không khỏe. Hoàng hậu cũng không làm khó nàng, chỉ có thể để nàng trở về.

Bạn đang xem: Lãnh cung thái tử phi full

Kỳ thật nàng đúng là không khỏe, nhưng mà không phải cơ thể, chính là tâm.

Long Y Hoàng đứng ở trên lầu cao, dựa vào bậc thang đỏ thắm phía trước, nhìn những ngọn đèn đuốc nhà nhà phía xa xa kia... Nàng nhìn chăm chú một hướng, ngàn vạn vẻ u sầu ngưng kết, thiếu chút nữa khiến nàng khổ sở – sặc ra nước mắt.


Cũng không lâu sau, Oanh Nhi tới khuyên nàng về phòng vài lần, nàng chỉ lắc đầu, vẫn đang cố chấp chìn chăm chú chỗ đó, nếu như không phải bởi vì ban đêm ánh sáng lạnh lờ mờ, Oanh Nhi còn nghĩ là nàng chuẩn bị khóc, ngọn đèn chiếu vào trên mặt Long nữ tử, càng tô thêm vết tích hiện ra, hơn nữa màu lại là ửng đỏ, khóe mắt Long Y Hoàng cũng ửng đỏ, làm người khác bi thương.

Oanh Nhi yên lặng có áo khoác tới, choàng lên vai nàng, sau đó lui sang một bên, đợi phân phó.

Xem thêm: Tắt Thông Báo Sinh Nhật Của Mình Trên Zalo, Tắt Thông Báo Sinh Nhật Như Thế Nào

Hôm nay Xích Nhiễm nói chưa hết lời, nàng làm sao lại không rõ đó là cái gì? Chỉ là nàng không muốn nghe... Long Y Hoàng chưa từng nghĩ rằng bản thân lại là một người nhát gan như thế, tức thì cả tin về Lang Ly Uyên cũng không dám nghe.

Là sợ hãi sao... Sợ hãi cái gì?

Những ngọn đèn dầu ngoài hoàng thành dần dần cũng tắt đi, gió thu thổi ngày càng mạnh hơn, Long Y Hoàng kéo áo choàng, sau đó chuyển phiên người về phòng :

" Oanh Nhi! Ngủ thôi ."

Sau đó, mấy ngày bình yên lại trôi qua, càng ngày càng tiến gần đến thời gian đi săn hơn, trong cung cũng bắt đầu trở nên bận rộn .... Nghe nói chuyến đi lần này, không chỉ đơn giản là cuộc săn thú dạo chơi ngoại thành, mà nhân đây Hoàng thượng cũng cố ý muốn khảo nghiệm các vị hoàng tử, hơn nữa, còn có ý muốn ở vùng ngoại ô vài ngày, rèn luyện thân thể, rèn thêm cả mấy người được nuông chiều từ bé kia nữa.

Bất quá, Phượng Vũ Thiên hình như không để ý đến những mục đích đó, hắn nhiệt huyết sôi trào với cuộc săn thú lần này, trước khi đi mấy ngày, hắn vô cùng hưng phấn, suốt đêm lau chùi bảo kiếm của mình, sau đó lại tỉ mỉ đến chuồng ngựa chọn lựa ngựa tốt, đi đi lại lại cũng không cảm thấy buồn chán, Long Y Hoàng cũng không có việc gì làm, liền điên cùng hắn.

Dưới sự hướng dẫn của thuần mã sư <1>, Phượng Vũ Thiên kéo Long Y Hoàng đi vào nơi Ngự mã cứu <2> riêng biệt của hoàng thất, nơi này so với đình viện thì còn lớn hơn gấp mấy lần, toàn những giống ngựa thuần khỏe mạnh, được thuần phục, chăm sóc cẩn thận , một loạt những con ngựa có màu lông thuần khiết được xếp hàng buộc sau cọc gỗ, tứ đưa ra cường tráng, cao lớn uy mãnh, sinh lực dồi dào lại vô cùng dễ bảo ngoan ngoãn đứng thẳng, chờ đợi chủ nhân giá lâm.

<1> người làm nghề huấn luyện ngựa.

<2> tên nơi để nuôi và thuần ngựa cho hoàng gia, giống như Ngự thiện phòng

Phượng Vũ Thiên đi tới chuồng cọc ở cạnh giếng, tay chân nhanh nhẹn tháo dây cương, dắt ra một nhỏ ngựa màu nâu, dẫn tới trước mặt Long Y Hoàng: " Chính là nó, trong lần săn thú năm ngoái ta và nó cùng nhau hợp tác, săn được không ít hổ báo, nó không thể không có công lao."