Chiều cao của chung tử đơbài hát đôi bờ nhạc nga lời việt

     

Bạn đang xem: Chiều cao của chung tử đơbài hát đôi bờ nhạc nga lời việt

Cơn mưa rào tắm mặt hàng cây trước ngõVe khan giờ u sầu trong làn gióChiều nhạt nhòa color phượng đỏ ngày quaHạ năm này sẽ không biết có còn xa?Hoàng hôn rớt bâng khuâng bởi lăng tímKhói dung dịch rơi bờ môi anh ngọt lịmKý ức buồn khắc khoải mãi không thôiThấm thoắt chuyển rồi cũng mấy hè trôiNgười dưng ngóng một fan dưng không thấyHạ hờ hững đến rồi đi, nắm mãiBóng fan xưa còn hun hút khu vực nàoTình chênh vênh cần lệ mãi tuôn tràoLối thời trước chắc mình anh còn nhớHạ nóng sốt nặng nề tim ngạt thởHay tại lòng cứ mãi đợi chờ em?Em về không mùa hạ sắp về rồiEm về không mùa hạ của tớ ơi…!?


Lại mang lại mùa khế đơBài thơ ngắn xuất xắc về mùa hè: Mùa hèNhững cây phượng đứng nạm bó đuốcĐàn ve cắm trại hát vang vườnĐường vắng ngắt áo dài và tiếng guốcTrời oi nồng như bởi thiếu hương.Mặt trời như bóng đèn cao ápChiếu sáng sủa chang chang thấy rõ ngàyNhững bóng mát nép vào góc núpNhững cánh tay nằm trong áp lực tay!Và niềm vui ai vừa mới nởNên kia nhà nghe cũng thô khôTiếng ve giống như các niềm sầu nhớTừ trong lưu bút vang mơ hồ.Trời trưa hầm hập như cơn sốtAnh chòng chành vào nửa tỉnh mêChợt cánh cổng kêu lên hoảng hốtm hoa tím


Những con sâu trong khu đất hoá thành veNắng mải lang thang trên phần nhiều vỉa hèĐể hoa khế rắc đầy sảnh nỗi nhớ.Gió đã còn xôn xao trên vòm láTrái bàng xưa chín đã sắp đến rơi rồiSông mở lòng ra đón cộng đồng trẻ xuống bơiTrên cánh đồng ai đi kiếm châu chấu.Có ai nhớ gần như ngày mưa search sấuNhững trái vàng ươm ngọt nắng nóng mùa hèNhững giữa trưa râm ran hồ hết tiếng veĐi đổ dế mặt bờ đê cháy tóc…Lại cho mùa khế đơm hoa tímRắc đầy sân nỗi lưu giữ một thời…


Hoa đỏ nở rợp trờiVe ngân khúc lí lơiNhớ 1 thời áo trắngSân trường xưa trống vắngSợi nắng nóng trải tiến thưởng hoeTu hú lôi kéo hèBạn bè giờ đồng hồ xa ngáiCó ai còn trở lạiThăm mái ngôi trường thân yêuÔi ghi nhớ biết bao nhiêuTuổi mộng hằng khi ấyBàn ghế xưa vẫn vậyVẫn còn đấy màu hoaKỷ niệm chưa phai nhòaLưu cây bút còn ứ đọng mãiChỉ lòng ta xung khắc khoảiNhớ yêu mến mãi một ngườiHạ đến rồi nghịch vơiNhớ một thời khờ dại.


Đều chung màu xanh lá cây biếcNhờ chùm mây trắng bayThì em new phân biệtSóng ở đây tội lắmCứ reo vui vượt chừngĐôi chân chưa hy vọng tắmSóng đã ôm sóng mừngBãi cát dài như lụaNgỡ nắng tiến thưởng ngủ quênHàng dừa nghiêng tay múaGọi gió lành thổi lênChợ làng chài tấp nậpCua cá với rau củ rừngBến vui tàu vừa cậpGió tảo lao hót mừngTrưa ngóng cơn gió mátChiều choàng vai biển lớn xanhTối cùng trăng đi dạoNhìn hải đăng lung linhCù lao nằm trong lòng biểnBuồn ư? chắc chắn rằng khôngBởi bây giờ em đếnThấy rừng xanh vô cùng


Giữa vòm trời lá biếcTrên cành đông đảo nhạc côngCùng thổi kèn náo nhiệtKhi nghe anh nhạc trưởngKéo kèn lên mở mànDàn đồng ca cùng hưởngVe ve ve… rộn ràngBé đi dưới hàng câyChỉ thấy vòm lá biếcNhạc công vẫn mê sayĐiệu bổng trầm tha thiếtVe ve ve ve ve…


Nắng xoàn vương ngọn câyChích choè hót mê sayNhà thơ nghe và viếtNhưng cả hai không biếtThời gian đâu gồm dừngCả mùa thu ngập ngừngRồi mùa Đông bối rối…Lời yêu cấp thiết nóiNên hờn giận vu vơCó dính trên trang thơ,Một mùa hè ngắn ngủi?Mỏng tang tang cánh chuồnNhư cháy màu phượng đỏBồng bềnh mây nỗi nhớVe ran. Ngày hè ơi!Sao ta nhớ nụ cười,nhớ từng lời anh nóiTrái tim thầm im gọiƠi ngày hè của em!


Xem thêm: Game Người Mẫu Thời Trang Điểm, Game Người Mẫu Thời Trang

Lăn giọt nước đôi mắt câyGió còn nghiêng lá vẫyEm như vừa mới rồi đây.Gương sương còn phơ phấtMắc chùm trái xanh nonChợt ngập chấm dứt hương ổiThơm trong mắt chiều mong…Ai rước hong cỏ mậtNgỡ thu lan bờ đêSông vỗ về bến cũKhỏa sóng ngực trăng thề.Quê bên như trống vắngEm quẩy ngày hạ điAnh trái hướng lá rụngThấy se lòng vu quy…


Nồng nàn bên trên lối xưaĐã bao gồm thời ngóng đợiMàu phượng nắng và nóng ban trưaCó một mùa hạ khuấtBóng người đi xa vờiCó 1 thời đã mấtThẳm xanh ngơi nghỉ cuối trờiCó một mùa hè nhớĐể hiện nay vu vơMơ hồ nghe tiếng gióThầm thì từ bâng quơ


Ban mai đến bất ngờTrong cái nắng đá quý mơTôi yêu quý sao cây cỏNgôi bên như chấm nhỏCuối chân mây hạ lên


Như bất thần hạ tớiXôn xao những giọng nóiBất ngờ con đường quenBất ngờ tôi chạm chán emGiữa xa xanh mùa hạSông mềm như dòng láTrôi về tự cao nguyênBất ngờ ngọn gió rátVừa đi qua trước thềmXoáy một vùng bụi đấtChìm chìm trong thiên nhiênBất ngờ gặp mặt biển xanhTreo giữa sườn lưng chừng núiĐâu thảm bom gập ghềnhMà trên đây thác nước dội?Thơ tặng người không quenCũng bất ngờ hiện tớiThao thức thuộc sương núi


Rồi một trời mưa gió sẽ không có gì rơiTôi trả em khung trời xanh ngày cũTrả lại con đường đôi bờ bằng lăng tím sườn lưng chiều phủ dụVà trả cả niềm vui ngày tuổi new đôi mươiKhi khu đất Tây Nguyên nhuốm đỏ một tim ngườiEm quên tôi…Quên mùa phượng xưaQuên áng thơ tình cháy lửaQuên góc phố giao mùa vẫn nồng thắm mùi hương hoa sữaQuên cửa sổ nhà ai khép hờ đợi chờ lời hứa phôi phaQuên bờ cat nào bỏ lại đều vết chân taCó thể một ngày em đang quên hết phần nhiều nơi mình quaQuên tuyến phố mình đi rộng nhiều năm hun hút gióHoài niệm xưa bao gồm điều em không nhớ rõTất cả đã nhạt nhòa dần theo những thân thương của một người naoRồi một ngày kia chúng ta gặp nhau chẳng chút nghẹn ngàoVẫn sẽ mỉm cười…


Hỡi phút chốc sang mùa xao xác gióPhố nghiêng nghiêng mây thẳm những ánh vàngĐôi khách hàng lạ riêng đường tầm thường ái ngạiTa chân trần thẫn thờ lối lang thangPhải buổi chạm mặt thẹn thùng khu vực cuối phố,Gió giao mùa lảng vảng dáng bạn thương?Hay một nhoáng men sầu vương cho tới ngưỡng,Cuốn hỏng vô thoang thoảng bổ tư đường?Em bao gồm về cùng xuân gồm đến không?Hay em quên quên lãng vùng hoa đồng?Vô ý gặp một chiều mưa lấm áoĐể bao mùa khắc khoải đứng hóng mong!Sương phủ buổi tối nguyệt tàn le lói chiếuPhố giao trét ướt đẫm dưới tối mờTa cúng thẫn vào men say vô tậnChợt nghẹn ngào sương thuốc rớt vào thơ…


Phượng vẫn nở rồi em biết không?Nắng về buốt giá bóng chiều phongVới anh băng rét mùa nguyệt quếEm xa thăm thẳm một trời hồngLữ khách hàng bước ảm đạm bên tiết hạCánh chim rũ mỏi thân mây ngànTâm tư phân nửa nghe còn nặngBa đợt thu rồi chẳng hỏi hanEm về vùng ấy chẳng biết đâu!Đêm tối luyến nhớ buổi sơ đầuPhượng tàn theo ông từ dạo ấyTình chết trong màu đôi mắt nâuÔi chuyện cuộc sống chuyện bể dâuAnh nhắc ai nghe, gió vợi sầuTừ mùa hè chết, mùa em bướcHạ là vô vàn phân tử lệ ngâuAnh lưu giữ về em một lượt thôiDuyên xưa vụt tắt lỡ mất rồiDấu trong đáy tim câu chuyện cũXin gửi nỗi lòng trong áng thơ



CỔNG THÔNG TIN ĐIỆN TỬ TRƯỜNG TIỂU HỌC ĐỒNG TÂM

PHÒNG GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO VĨNH YÊN