Cái nhìn về con gái miền tây

     
Vì nội dung bài viết và hình hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị cùng Các bạn có thể xem phần lưu lại trử Blog mặt tay phải, chữ blue color (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong click chuột đó nhằm xem. Muốn xem bài xích cũ hơn, xin nhấp chuột (tháng....) năm... (vì blog không tính phí nên rất có thể nhiều hình hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, bao gồm chữ Suối nguồn Tươi trẻ là phần giành riêng cho Thơ, nhấp chuột đó để sang trang Thơ. Lúc mở Youtube nhớ click chuột ô vuông góc dưới bên phải đặt mở rộng màn hình xem mang lại đẹp.

Bạn đang xem: Cái nhìn về con gái miền tây


*

ngay ấy lưỡng lự đã bao thọ rồi, tôi còn không nhiều tuổi. Tôi siêu thíchviết truyện cùng từ nhỏ tuổi đã mơ ước sau nàytrở thành một công ty văn nổi tiếng, còn nổi tiếng để triển khai gì thì tôi không biết.Lớn lên, trong lúc học ĐHSP sài Gòn, tôi viết truyện dài, kêu là viết phơi-ơ-tông- feuilleton - cho 1 nhật báo với mộttuần báo ở dùng Gòn. Các “tác phẩm” của tôi chắc rằng hay lắm, hoặc tối thiểu đối vớitôi thì cũng tốt lắm, bởi vì “văn mình bà xã người”, ai chả mang lại rằng các tác phẩmcủa bản thân là nhất. Nhưng khi chúng được đăng tải thì tôi thấy tôi chả là loại gìcả, chẳng ai nói đến. Tôi vẫn luôn là tôi không hơn không kém.

Thế rồi đùng một cái, tôinhận được thư của một fan hâm mộ từ Rạch giá chỉ gửi về tòa soạn. đường nét chữ đẹp mắt như giảm đề rõbút hiệu của mình và tên tín đồ gửi là Nguyễn Thị Lan Chi, cái tên thật hay, thì quýbạn bảo tôi không sung sướng sao được.Tôi xúc động mở ra coi, trong thư có đoạn:

“Thành thật mà nói, chi thấy anh viết giỏi lắm, hết sức hạp cùng với Chi.Mỗi giờ chiều xe về tới bến, tín đồ tađưa báo đến các sạp, Chi đề nghị ra mua ngay lúc này để phát âm tiếp truyện của anh.

“Tuần trước lên dùng Gòn, đưa ra định tới tòa soạn chạm mặt anh tuy nhiên lạimắc cở. Anh thấy đó, đưa ra nhát chứ đâu tất cả bạo như tín đồ ta- không hiểu biết nhiều tạisao bỏ ra thích lối viết của anh, phảichăng vì chưng những nhân đồ hiền lành, dễ dàng thương,không tất cả mưu mô thâm độc, giỏi tại Chi phát hiện trong đó thiết yếu hình ảnh củamình, thiết yếu tâm hồn mình phải dễ thôngcảm. Gồm điều, đưa ra sanh ra trong một gia đình tương đối êm ấm, chỉkhác một ít vậy thôi”.

Và sau đó người con gái màngoài phong tị nạnh đề thương hiệu là Lan đưa ra viết tiếp:

“Chi tấn công bạo giữ hộ thơ này tới anh với mục tiêu muốn khuyến khíchanh, một cây cây bút trẻ rất có thân thiết nhưng bi người đời bỏ quên không người nào nhắcđến. Anh hãy im tâm tiếp tục sự nghiệp văn chương. Khi nào buồn bởi sự bái ơcủa người đời thì hãy nghĩ rằng nghỉ ngơi miền sông Hậu này hiện tất cả một fan bạn, mộtngười con gái luôn luôn thông cảm với anh, sẵn sàng share niềm vui nỗi buồnvới anh.

“Thôi, thư đang dài, nhận thấy thư này mong anh vấn đáp Chi bằng thưriêng theo tên và showroom của chi đề kế bên phong bì. Chi mong muốn đọc thư riêng rẽ củaanh thiệt dài chi mới bởi lòng. Anh coi Chi bao gồm “khó tánh” không?Còn hiện nay thì xin anh cho bỏ ra được phép dừngbút, đón xe về tỉnh để coi tiếp truyệndài của anh. Thân ái kính chúc anh được rất nhiều may mắn, trẻ trung và tràn đầy năng lượng … như voi đặng viết tè thuyết choChi đọc. Khi nào anh rảnh, tất cả dịp về Rạch giá bán chơi, Chi sẵn sàng đón anh với cảtấm lòng”.

Thương nhiều

“Một bạn đồng điệu”

Ng.Th. Lan Chi

Hai chữ “thương nhiều” được gạch đi, thay bởi haichữ “mến nhiều”. Câu ở đầu cuối nàngviết: ”Bao giờ anh rảnh, có dịp về RạchGiá chơi, Chi sẵn sàng chuẩn bị đón anh đối với cả tấm lòng”. Lý do nàng không nói “xuống Rạch giá chỉ chơi” và lại nói “về Rạch giá chơi”? nữ coi tôi như mộtngười thân trong gia đình, đi xa, hiện giờ trở về chăng? có khi coi tôi như…người yêu ở nơi xa xôi cũng chưa chắc chắn chừng!

Ôi, tôi đọc đi gọi lại bứcthư đến hàng trăm lần khiến nó nhàu nát. Rồi buổi tối hôm ấy tôi thức thậtkhuya, viết cho người vợ một bức thư dài bố tờ giấy gấp rất nhiều lần tức sáu trang giấy. Viếtxong, trang làm sao không vừa lòng tôi xé đi, viết lại, do đó chỉ sửa một đoạntrong trang mà nên viết lại cả tờ hai trang, rất là công phu. Sáng sau đihọc, tôi ghé thăm bưu điện gửi bảo đảmcho nàng.

Sau lúc bức thư được nhờ cất hộ đi,tôi mỏi đôi mắt trông chờ…Xin quý bạn đừng cười tôi lãng mạn hoặc đa tình đacảm. Tôi đã nói tôi là bên văn hạng bét ko được ai nói đến kia mà. Ôi, cácông văn thi sĩ thời chi phí chiến ơi, mặc dù vậy nào chăng nữa những ông cũng đều có đượcmột Vũ Ngọc Phan, một Hoài Thanh - Hoài Chân, một Trương Tửu nói đến, phê bìnhcác ông. Đằng này tôi chẳng được ai nói đến, bây chừ có một người hâm mộ gửi thư chotôi, khen ngợi tôi thì tôi không cảm hễ sao được. Xung quanh ra, tôi cũng nghĩ,con fan ta sống sống trên đời, tất cả nhiều các bước phải làm - ví dụ…viết truyệndài, truyện ngăn mang đến báo tự do thoải mái và báo Màn Ảnh chẳng hạn - cùng có một ít tìnhcảm để dành mà đền đáp.

Hai tuần sau thì tôi nhậnđược thư hồi âm của nàng. Lần này người con gái miền Tây thương hiệu Lan đưa ra của tôiviết nhiều năm hơn, tám trang, tư tờ giấy mỏng, đường nét chữ vẫn rất đẹp như cắt, lời lẽ đậmđà hơn, tha thiết hơn và thân thiết hơn.

Cứ núm thư đi thư về số đông đặngần 2 năm trời. Tôi nói cho phái nữ nghe nhiều điều, thanh nữ kể đến tôi nghe nhiềuđiều. Tôi nói rằng ít tháng nữa tốt nghiệp ĐHSP, thay đậu cho xong cái bởi cửnhân, được vấp ngã đi dạy dỗ tôi sẽ xin về Rạch giá bán và cho thăm nàng.

Sau bức thư đó, Lan chi imlặng không viết cho tôi nữa. Trước khi im lặng, nàng nói rằng tôi đang đề nghị lo thicử, cả thi tốt nghiệp lẫn thi cử nhân, nên chăm bẵm vào bài toán học, chớ viết thưnữa kẻo mất thì giờ với nàng cũng trở nên không viết thư đến tôi nữa. Thôi rồi, conchim nhỏ tuổi bay đến này lại bay đi, chỉ với mình ta cùng với ta nhưng thôi.

Đúng là tôi buộc phải lo thithật. Nhưng lại vẫn buộc phải viết đái thuyết mang lại tờ thoải mái và tờ Màn Ảnh, chưa phải vìtiền lương mà vì bổn phận. Đã nhận lời viết cho người ta thì phải có lương tâm,không thể đang tự nhiên bỏ ngang đươc. Than ôi, đông đảo lúc khá rảnh, tôi thèmnét chữ nghiêng nghiêng rất đẹp như cắt, thèm dòng phong suy bì thơm thơm mùi giấy...

Hè năm đó, thi chấm dứt cả haithứ, tôi đánh điện tín xuống báo mang đến Lan đưa ra biết ngày tôi đang đi Rạch Giá, coinhư sinh hoạt sau khi xuất sắc nghiệp.

Tìm đến địa chỉ ở mặt đường Hàm Nghi, đó là 1 tiệm hình ảnh sangtrọng. Bà chị - tôi đoán là bà chị vì chưng bà còn trẻ, hơi đẹp mặc dù hơi phệ – chobiết Lan Chi về bên quê ngoại nghỉ ngơi Sông Ông Đốc dưới Cà Mau.

- Thưa chị có tác dụng ơn mang lại embiết con đường vô Sông Ông Đốc.

- không được đâu, nó dặn vôtrỏng cực nhọc lắm, nhà ở trong đồng hổng tìm nổi đâu. .

- tại sao Lan chi lại tránhmặt em? ví như Lan chi cho phép, cả dòng quận Sông Ông Đốc em sẽ tìm ra bởi được.

Người chị nhíu mày có vẻthương hại:

- Dữ vậy đó! bộ thương connhỏ đó lắm hả?

- Dạ thưa em không biếtnhưng em xuống trên đây với mục đích gặp Lan Chi.

- Hừ, kỳ cục, chị hổng hiểugì hết. Tại con nhỏ dại đó dặn chị nó vô Sông Ông Đốc dứt có thể đi yêu cầu Thơ, lênCái Răng, chiếc Tắc nào đấy thăm mấy đứa bạn, chị không biết địa chỉ ở trển.

Năn nỉ thế nào cũng khôngđược mặc dầu có lẽ chị cực kỳ thành thật. Cuối cùng tôi đành quay trở về khách sạn,sáng ngày sau lên xe pháo đò về tp sài gòn sớm. Tôi thất vọng như bị “bồ” đá. Vâng, “bồđá” chứ chưa phải “bò đá”. “Bồ đá” mới đau chứ “bò đá” chắc hẳn rằng không đau, hơnnữa một tuổi teen như tôi chẳng bao giờ lại khờ khạo đứng gần bé bò nhằm bi nóđá. Hình như tôi cũng trường đoản cú hỏi giỏi là Lan chi xấu ỉnh nên người vợ tránh mặt để tôikhỏi thất vọng, vẫn giữ kỷ niệm đẹp về nàng?Hừ, xấu với đẹp nhất thì ăn nhằm mục đích gì, tôi tất cả công đi rộng 300 cây số từ sài Gònxuống Rạch Giá, cứ để cho tôi gặp rồi và tính sau có phải rộng không. Nhỏ gáitoàn nghĩ theo cách nghĩ của mình mà chẳng thèm biết đến ai!

o0o

Năm năm tiếp theo tôi xuống RạchGiá lần nữa. Lần này đi với mấy đứa bạn, xuống dự đám hỏi một thương hiệu ngày trướccùng học tập với chúng tôi trong ĐHSP. Hắn quê ở Rạch Giá cần lúc tốt nghiệp xin vềdạy ngơi nghỉ Rạch Giá.

Chúng tôi được xếp ngồi cùngbàn cùng với một đàn bà rất đẹp. Đứa con trai nhỏ dại của bà ta hết sức xinh.

Một người bọn bà đẹp thì nghỉ ngơi tuổinào cũng vẫn còn đó đẹp. Bác Bình Nguyên Lộc, một công ty văn nổi tiếng khu vực miền nam nóichuyện với tôi rằng, theo ông thấy, qua những truyện cổ bên Tàu, chỉ mọi người"đàn bà" rất đẹp như Võ Tắc Thiên, tự Hi thái hậu bắt đầu làm nghiêng ngửangai vàng của các ông vua chứ mấy cô phụ nữ mới béo còn kêu chíp chíp thìkhông nhằm mục đích nhò gì. Theo ông, người bọn bà đẹp nhất khi đang đứng tuổi, sắc đẹp trởthành đậm đà, ăn nói chừng mực, dễ có tác dụng say đắm lòng fan hơn là mấy cô nho nhỏ."Thế chưng bảo không tồn tại mấy cô nho bé dại thì làm thế nào có những bà đứng tuổi?"- "À, cái này lại là chuyện khác, không ăn nhập gì tới vụ việc nầy".

Vâng, không ăn nhập gì tớivấn đề này, mà lại quả thiệt tôi thấy người thiếu phụ ngồi ở kề bên tôi quá đẹp. Tôichưa từng thấy một bạn nào đẹp do đó ngoại trừ… trong các phim ảnh!

- Thưa bà cháu bé nhỏ xinh quá.Cháu tên gì cơ ạ?

- Dạ, cháu tên Hoài Giang.Lê Nguyễn Hoài Giang. Tại vì ba cháu chúng ta Lê, tôi họ Nguyễn.

Tôi thắt ruột lại. Thiếu phụhọ Nguyễn, quê ngơi nghỉ Rạch Giá? Cháu bé xíu tên Hoài Giang? Trời đất ơi, hồi viết chobáo tự do thoải mái và báo Màn Ảnh, kể cả báo văn nghệ Tiền Phong bởi Lý Thụy Ý trông coimục truyện nhiều năm truyện ngắn, tôi ký cây bút hiệu là “Hoài Giang”.

Tôi tái mặt nhưng cầm cố gượngcười:

- Ông bà để tên cháu békhéo quá. Những năm trước tôi cũng đều có một người chúng ta làm nghề viết văn, cây bút hiệu HoàiGiang.

Thiếu phụ nhíu ngươi suynghĩ:

- Thưa hình như ông sống SàiGòn xuống dự đám cưới cậu Ba?

- Vâng.

- dĩ nhiên ông cũng có tác dụng nghề dạyhọc, chúng ta với cậu Ba?

- Vâng. Chúng tôi với"chú rể" cách đây không lâu là bàn sinh hoạt cùng phần bên trong Đại học tập Sư phạm.

Người đàn bà mỉm cười, ánhmắt thoáng lộng lẫy như bao gồm điều gì túng bấn ẩn:

- Cậu ba tức cậu Lộc là cậuruột tôi. Hồi nọ thỉnh phảng phất cậu vẫn thủ thỉ với tôi về ông.

"Nói chuyện với tôi vềông"? Vậy thì còn lạ lẫm gì nữa. Cái thằng “cậu Ba” bị tiêu diệt toi, vì sao nó imnhư hột thóc, hồi còn tới trường không nói đến tôi biết nó là cậu ruột của cô ý cháugái xinh tươi này?

- Thưa gồm phải hồi trước ngườibạn của ông viết tè thuyết đăng mỗi ngày cho tờ tự do thoải mái và sản phẩm tuần cho tờMàn Ảnh?

Tôi cay cú, làm mặtlạ:

- Dạ không, tôi không hiểunó viết cho những báo nào tuy vậy biết nó là 1 trong kẻ bất hạnh, mang đến trước cơ mà chẳngđược gì cả. Lỗi đâu phải tại nó? giả dụ nó tất cả lỗi tôi vẫn bảo nó nhẩy xuống sông chếtquách đi mang lại rồi, không nên sống làm gì nữa.

Xem thêm:

Thiếu phụ cúi mặt, song mắtđẹp chớp nhanh, tiếng nói nhẹ như cơn gió thoảng:

- Dạ, lỗi tại tôi chớ khôngphải trên ảnh.

Tôi cáu:

- trên bà thừa đi mất chứ còn gìnữa! Hồi kia nó vẫn xuống đây nhưng lại không được chạm chán bà.

- Dạ, tôi hiểu.

- lý do bà lại tránh mặt nónhư vậy?

- Ông thử suy nghĩ coi, hình ảnh là sinhviên cử nhơn sắp tốt nghiệp Đại học tập Sư phạm, còn tôi là cô giáo làng, hình ảnh ngườiBắc, tôi tín đồ Nam…

- Hừ, Bắc với phái nam thì ănnhằm gì! Bà không biết điểm mạnh của mình. Nói xin lỗi, ví như bà biết rằng mộtngười rất đẹp như bà, nó không đáng xách dép đến bà!

- Ông dạy dỗ quá lời. Tôi chỉlà một giáo viên tỉnh nhỏ.....

- Trời khu đất ơi, cái tỉnh KiênGiang này nhưng bà bảo là nhỏ? Bà bắt buộc nhớ những năm trước cụ Nguyễn Đình Chiểu đã gồm có câu thơ danhtiếng quang vinh thiên hạ: "Hỏa hồngNhật Tảo oanh thiên địa. Kiếm bạc Kiên Giang khốc quỷ thần", vậy nhưng mà bàbảo bé dại là nhỏ dại sao được!

Thiếu phụ nhảy cười:

- Khẩu khí của ông mập lắm,tôi gượng nhẹ không nổi. Hồi đó cảm nhận điện tín của hình ảnh cho biết chuẩn bị xuống thăm,tôi trốn về Sông Ông Đốc...

- vì sao bà có tác dụng nhưvậy?

- Tôi đã giải thích với ôngrồi, tôi bị mang cảm.

- Bà thật dại dột nghếch, điênkhùng! Đáng nhốt bà vào nhà thương điên Biên Hòa!...

- Ông chửi tôi đấy à? Thếsao ông nói ông tôn trọng tôi?

Tôi đơ mình, ngạc nhiên, hốihận:

- Ấy chết, xin lỗi, tôikhông bao gồm ý như thế.

- Được, không sao. Ông cứchửi nữa đi, tôi đang muốn nghe.

Và bà ta thở dài, giọng nói vẫnêm như cơn gió:

- Nghe các cho đỡ ân hận.Tôi rất thương ảnh.

- Một người mẫu như bà màbiết mến ai bao giờ. Nếu như thương sẽ chẳng kiêng mặt.

- bao gồm đấy, ít nhứt cũngthương một người. Dẫu vậy thôi, chuyện sẽ lỡ. Bây giờ tôi đang là vợ, là mẹ, vẫn cóbổn phận của mính, hối hận đến mấy cũng không được nữa. Tôi chỉ muốn một điềurằng ảnh hiểu lòng tôi, đặng trả cái ơn hình ảnh xuống mà không gặp. Ông về dùng Gònmuốn nói lại với hình ảnh cũng được, không nói cũng được. Tôi thố lộ cùng với ông như vậylà yên chổ chính giữa lắm rồi. Xin ông gọi cho, tôi … tôi vẫn thương hình ảnh như hồi còn congái!

"Tôi vẫn thương hình ảnh nhưhồi còn con gái!". Người bọn bà này biết tôi là ai ư? phái nữ linh cảm thấyđiều đó hay vị thằng cậu ruột chó bị tiêu diệt tiết lộ? Trời ơi, tôi quan sát nàng, nhìn gương mặt nữ tính màngày xưa nữ giới viết thư đến tôi với đường nét chữ đẹp nhất như cắt và... Và tôi tiếc! Vâng, tôi tiếc nuối ngơ nuối tiếc ngẩnbởi do đã bao xưa nay đời tôi trôi theo cơm áo, không cho là tới câu hỏi lập giađình. Hiện thời gặp lại nhau đây thì đã muộn. Đã quá muộn màng…

Bữa tiệc dần dần tàn, thiếu phụ đứng dậy, thanh nữ dặntôi lần chót:

- Ông về trển nhớ nói vớiảnh rằng tôi dặn hình ảnh lập mái ấm gia đình đi, đừng nghĩ cho tới “người cũ” làm gì. Cuộc đờicòn dài, chưa hẳn chỉ có cô gái đó biết yêu dấu ảnh.

Tôi tĩnh mịch và ngước lên nhìnvào đôi mắt nàng. Tự nhiên tôi thấy nàng đẹp nhất trên đời. Vâng, so với kẻkhốn khổ này, nàng đẹp nhất trên đời mặc dầu đã có ông xã con.

o0o

Đêm ấy tôi ngồi một mìnhtrên dòng băng đá trong nơi ở thủy tạ làm chìa ra ở kề bên dòng sông lớnchảy qua thị xã Rạch Giá. Lòng tôi hóa đá. Khá nước từ mặt sông đưa lên lạnhngắt. Trên thai trời, tôi thấy bao gồm vì sao mờ nhạt, cô đơn. Tôi ý muốn nhảyxuống sông bị tiêu diệt quách mang đến rồi. Tôi tất cả lỗi gì đâu cơ chứ? nguyên nhân lại kị mặttôi? lý do lại bị khoác cảm mà đi lấy chồng một phương pháp lãng xẹt như vậy?

Một mẫu vespa chiếu ánhđèn chói lóa chạy vô, ngừng lại, tắt máy. Một người bạn trẻ khoá xe pháo đi vào,trên tay thời gian lắc chùm chìa khoá núm ý cho tôi nghe tiếng. Đó là thằng Lộc, cáithằng “chú rể” yên như hột thóc tôi chẳng nhờ vả được vấn đề gì.

Nó cho chỗ tôi sẽ ngồi:

- Ê, thằng chó con! Taotưởng mầy khiêu vũ xuống sông rồi chớ?

- Chưa, tao chưa nhảy, hãycòn sống.

- sống mà dòng mặt mầy chầmbầm như vật dụng tể đánh bị tiêu diệt trâu. Lại còn bày đặt hút dung dịch lá nữa! cái gói của màyhết nhiêu điếu rồi?

- Chứ ngươi bảo tao buộc phải làmsao? đời nào tao dancing xuống sông?

Hắn ngồi xuống cạnhtôi:

- Tao gồm nghe nhỏ Lan Chinhà tao nói chuyện. Lỗi trên nó. Tao hối hả chạy ra khách hàng sạn. Tụi nó nói ngươi buồnlắm, đi lang thang chắc hẳn rằng ra đây. Tao bèn sắp tới đây kiếm mày.

- Kiếm có tác dụng gì?

-Thôi mi à, chuyện đã lỡ, đừngthèm bi hùng nữa. Bé Lan chi nó nói tụi mày liên hệ với nhau, thơ từ tương hỗ từ mấynăm trước. Cơ mà tụi bay không tồn tại duyên số cùng với nhau…

- Mày khuyên nhủ tao như khuyênđứa con nít. Phải nhớ mày chưa phải cậu ruột tao!...

- Ủa, tao đang nói gì đâu màmày nổi sùng? Tao ko thèm khuyên nhủ mà ý muốn nói với mi rằng bà chị tao ko phảichỉ có 1 mình con Lan Chi. Còn con em của mình nó nữa, xinh hơn bé Lan Chi, tánh tìnhvui vẻ, mau mắn dễ thương hơn con Lan Chi. Giả dụ mày hy vọng làm rể Rạch giá chỉ thì taosẵn sàng “bồi thường” đến mày. Dòng đó kêu là “tình chị duyên em” giống như y hệttrong tuồng cải lương. Tao cư xử vậy nên là “người lớn” quá rồi, đúng không? chủ yếu con LanChi biểu tao ra đây nói chuyện với mày….

Thôi thì đóa hoa đã rụng,mình níu đem cành để giữ lấy hương. Tôi tương đối lưỡng lự:

- tuy thế biết đạt được như LanChi không?

- nguyên nhân lại không? ngươi ngulắm, lúc người bọn bà đã đổ loại bánh cùng một cái khuôn lần thứ bố thì nhấtđịnh loại bánh thứ tía phải hoàn bị hơn hai dòng bánh trước. Tao hại mày bi quan sángmai tụi bây dông sớm cần phải ra trên đây báo mang lại mầy biết. Rồi, xong, trọng trách củatao trả tất, tao “dìa” còn lo mần…chuyện khác. Nếu muốn thì mai sau tụi cất cánh khoanvề, sinh hoạt lại cho tới tao ăn uống bữa cơm gia đình do chủ yếu tay con cháu út tao làm. Tụi bâythích nạp năng lượng cá bông lau nấu nướng canh chua, Rạch giá quê tao không hề thiếu gì cá.

- Được, tao vẫn năn nỉ tụi nóở lại!

-Tao nề rồi, tụi nó chịurồi. Khoảng tầm chín giờ sáng mai đến chơi, trưa mai nạp năng lượng cơm.

- Ừa.

Hôm sau chúng tôi đến. Quảđúng như lời thằng cậu ruột đã nói, “chiếc bánh trang bị ba” khôn xiết đẹp. Cũng giọng nóitiếng cười tháo dỡ mở với thích liến thoắng trò chuyện về hồ hết tác phẩm vẫn xuất bảncủa tôi. Ôi, bí quyết ngôn phương Tây gồm câu: “Homersometimes nods”, “Homer đôi khi cũng ngủ gật”. Nhưng trong trường vừa lòng này Homerkhông ngủ gật. Ông ta ra sức “chế tạo” loại bánh thứ bố xinh đẹp tuyệt vời vời.

Lan chi vui vẻ hỏinhỏ:

-Sao, thấy em “tui” đẹpkhông?

Tôi mỉm cười cợt gật đầu:

- Đẹp. Khôn xiết đẹp. Lại trường đoản cú nhiênnữa. Tui mong muốn hè này xuống, bạn ta sẽ không còn trốn về … Sông Ông Đốc như bàchị ruột!

- chắc chắn rằng như vậy. Gồm đứaem nào lại đần ngốc không tránh vệt xe đổ của chị ấy nó? Em tui ít tuổi, “hiệnđại”, nhứt định phải khôn hơn tui.

Hôm sau chúng tôi ra về, “ngườita” đưa tiễn. Ngồi bên trên xe đò, tôi vui vẻ nghĩ âm thầm rằng cho hè dĩ nhiên chắntôi đã xuống. Từ thành phố sài gòn đi Rạch Giá gồm hơn 300 cây số, “tình chị duyên em”,tôi biết là tôi đang xuống.