Bao giờ em muốn gả cho anh

     
RECOMMEND: BAO GIỜ EM MUỐN GẢ mang đến ANH – CỐC HỰUTỬ Leave a phản hồi

November 25, 2017 by bdskingland.com


Hiện đại, đô thị tình duyên, nàng truy, ngược nhẹ, hài, HE. 37 chương (edit)

Có một hình dạng tình yêu thương là giả vờ e thẹn, bao gồm một hình trạng khác là lừng khừng xấu hổ, không có nhà tù đọng nào ko phá được. Ai chân thành, ai vô tình, ai còn nhớ, ai đó đã lãng quên, rồi thời gian sẽ vấn đáp cho vớ cả.

Bạn đang xem: Bao giờ em muốn gả cho anh

Có một tín đồ quen biết cả chục năm nhưng quan trọng xem như “quan hệ thân thiết”, đùng một phát dẫn xác tới nhà, giới thiệu cho bản thân một yêu cầu quan yếu tưởng tượng nổi. Lương Thần chính là đang lâm vào hoàn cảnh trường thích hợp này, mà fan kia không ai khác lại là ái tình đầu đầy day kết thúc năm nào, anh ta hy vọng ở nhờ đơn vị cô.

Ngôn Tể Thời của lúc này khác xa so với thiếu niên vào kí ức của Lương Thần, ko còn khung người thấp bé ốm yếu nhỏ xíu gò mà lại giờ đã tăng cao lên khôn xiết nhiều, khuôn khía cạnh như ngâm nước sôi ngày trước hiện thời lại trở nên tuấn tú cao sang. Anh ta không phải lo ngại mặt dày cho tới cửa có tác dụng phiền, ăn uống nhờ ngủ nhờ đã đành, vậy mà còn hỗ trợ ra phần lớn chuyện khiến cho trái tim cô hoảng loạn.

Chuyện xưa đang qua không mấy vui vẻ, Lương Thần của năm 26 tuổi đã hoàn toàn có thể khống chế xúc cảm nóng bỏng của bản thân dành mang đến Ngôn Tể Thời, phía trên thực sự là chuyện khiến người ta trăm ngàn cảm giác ngổn ngang. Qua bao nhiêu bài học kinh nghiệm đau mến thời niên thiếu, Lương Thần vẫn học được phương pháp làm một người đơn giản, không hề tưởng bở những hành vi tùy ý của anh ấy với bất kể liên tưởng mập mờ hay mong muốn xa xôi nào nữa. Bất cứ chuyện gì có liên quan đến anh, chưa khi nào cô hỏi tại bởi vì sao cũng ko hề xem xét đến hiệu quả thế nào. Chỉ có vậy Lương Thần mới rất có thể bình tĩnh đối mặt với Ngôn Tể Thời, y hệt như một người qua đường, tình cờ bước ngang nhân loại của anh, không làm cho anh nên bực mình nặng nề chịu.

Yêu một người không yêu thương mình, chính là càng để tâm lòng càng thêm phiền muộn, càng để ý lại càng khiến bản thân trở nên hèn mọn đáng thương, mặc dù vậy vẫn chẳng thể nào buông được. 

Khi cô nuốm chấp đợi anh sau giờ tung học, hi vọng nghe được câu trả lời thì chung cục cô chỉ ngóng được giọng nói hững hờ của anh xen lẫn trong tiếng trêu đùa của người sử dụng bè, “Em có phá vắt nào anh không quan tâm. Nhưng mà… em giải pháp xa anh một chút.”

Cô bé bỏng Lương Thần ngu nghếch tuy thế cũng quả cảm đến vậy, mặc dù cho là lời tỏ tình thẳn thắn của năm 15 tuổi xuất xắc uyển gửi của năm 18… như thể chỉ việc không nghe thấy lời tự chối ví dụ từ anh, cô vẫn tin mình sẽ còn hi vọng. Mãi đến năm sản phẩm công nghệ hai đại học, vô tình Lương Thần nghe anh trai bản thân nói, bên cạnh đó Ngôn Tể Thời sẽ thích một con bạn học. Nghe nói vì cô gái kia, anh còn tận dụng quan hệ trong nhà, liên hệ một đơn vị chức năng thực tập góp cô, nghe nói anh còn trở mặt với bạn làm việc trong hội học sinh, nghe nói anh không ngại mưa gió đưa đón cô ấy rã làm…

Năm kia hai mươi tuổi, Lương Thần một mình đến trường học tập xa lạ, đứng trước mặt Ngô Tể Thời. Niềm vui lạnh lùng cứng ngắc của anh khi ấy khiến cô cả đời này cũng bắt buộc nào quên được, anh nói: “Anh em còn nói rồi sau đây anh vẫn thích em thôi, vậy mà lại mười mấy năm rồi thiết yếu thành sự thật”. Câu nói của anh như gần mặt tai, lại như xa xôi ở đâu đó hòa lẫn trong khung cảnh dần nhòe đi bởi nước mắt, còn tồn tại cả tiếng mỉm cười hỗn loạn của đám chúng ta anh bao quanh như bao vây cô nhỏ bé nghỉ ngơi giữa, để cho Lương Thần đột nhiên tỉnh mộng. Đau đớn nhưng tỉnh mộng.

Hóa ra…

Những lần cô giúp anh đánh nhau, tiếp đến nhìn vào đôi mắt ấy, cô còn tưởng ánh lên nét đau lòng.

Nhớ hôm Lương Thần tỏ tình trên bục kéo cờ, trong góc nhìn kinh ngạc của Ngôn Tể Thời, cô nhận định rằng đó chính là hân hoan.

Những thời gian cô vờ vịt bắt chuyện trên phố, trước cổng ngôi trường của anh, trong đôi mắt anh chỉ đong đầy hờ hững, nắm mà cô lại nghĩ trong số ấy là say đắm thú.

Trong nhật kí của bản thân mình Lương Thần đã viết rằng: “Em đưa ra quyết định không làm cho phiền anh nữa. Anh đã win nhưng em cũng không quá thảm thương”.

Không ai là gì của người nào cả. Giữ lại cho cuộc sống đời thường ngày qua ngày của bản thân luôn vui tươi, đó là niềm tự tôn mà một cô nàng trưởng thành cần có. Vậy nên, cô tự bỏ. Không phải không hề yêu nữa, nhưng mà tình yêu thương vốn không phải là tờ giấy để cho tất cả những người vô tâm cố kỉnh lên giầy vò rồi xé nát. Cô còn tồn tại tôn nghiêm chẳng thể đánh mất, gồm năm tháng tx thanh xuân không thể chi phí hoài vào gần như điều ngớ ngẩn ngốc ấu trĩ, chính vì như vậy nên ko thể thường xuyên làm dòng đuôi chạy theo một fan không yêu thương mình. Cô gói gém tổn thương cất ở nơi sâu nhất, ngửng cao đầu bước tiến trên một tuyến đường khác, trên hành trình dài dẫn mang đến tương lai này, đã không dừng lại vì một bạn tên là Ngôn Tể Thời nữa.

*

“Khi còn bé, các lần bị nhỏ phải nằm viện vô cùng lâu.” Ngôn Tể Thời tựa vào một bên thang máy, nhâm nhẩm nói: “Lâu lắm ko được đi học, cần anh thấy ghét”.

“Thế nhất mực anh cũng ghét bác sĩ luôn luôn ấy nhỉ” Lương Thần cười khổ.

…Không khéo, cô lại là chưng sĩ.

Cô khẽ bật cười: “Không quan sát ra đó, hóa ra năm xưa anh là một học viên ngoan hiếu học mang lại vậy luôn”

Không nên ham học hỏi và chia sẻ gì đâu.

Xem thêm: Tôn Ngộ Không - Tây Du Ký (Phim Truyền Hình 1986)

Mà là, cơ mà là…

Không được đến lớp thì không có đoạn đường trở lại nhà, cũng không thể thấy được cô bé cùng về bên với anh.

Ở đó, gồm cô bé xíu Lương Thần với mái tóc thật dài, khuôn phương diện vui vẻ.

Ở đó, bao gồm một Lương Thần với ánh mắt chăm chú và cực kỳ dũng cảm.

Lương Thần khá ngốc với thẳng thắn.

Nếu như ngay từ trên đầu Lương Thần đã có thể hiểu được tình cảm của mình như một cô bé nhỏ trưởng thành sớm, thì Ngôn Tể Thời lại vô cùng ngớ ngẩn.

Cho dù người ta có diễn tả “thanh mai trúc mã” đẹp núm nào, thì đối với Ngôn Tể Thời đó như là ác mộng.

Chính cụm từ này sẽ vô tình phá nát tx thanh xuân của anh, trở thành anh biến chuyển một thiếu niên chỉ biết trốn chạy, luôn luôn cảm thấy bản thân thê thảm, nội tâm phát sinh cái gọi là ghét bỏ. Vì vì bất cứ lúc nào, ngẫu nhiên thời điểm nào, hay trong bất kỳ trường hợp vị trí nào đi nữa, cô thanh mai lỗ mãng của anh đều có thể khiến anh chảy vỡ.

Ánh mắt giễu cợt với sự trêu chọc của bằng hữu xung xung quanh ào ào ùa tới, điều này tạo cho lòng từ ái của một cậu thiếu thốn niên đường đường chính chính như Ngôn Tể Thời lúc ấy không thể nào chịu nổi. Phần đa lần lỗ mãng mang đến chấn rượu cồn trời đất của Lương Thần các hại anh bị mọi fan cười nhạo bấy nhiêu năm trời. Ngoài cảm xúc khó chịu ra, anh không hề cảm thấy điều gì khác lạ. Thời điểm đó vào nhân sinh quan tiền của cậu thiếu niên đã ở tuổi dậy thì, đây không hẳn là chuyện xứng đáng để vui mừng. Chính vì như vậy anh vẫn luôn yên lặng chống lại, nỗ lực đẩy cô ra khỏi cuộc đời mình. Lương Thần anh dũng tiếp cận anh, anh lại giận dữ đến bi thương cười, từ kia mới lãng phí vô ích khoảng thời hạn niên thiếu đẹp tuyệt vời nhất giữa nhị người.

Anh nhớ…

Khi còn bé, cô thật sự siêu thích anh

Mỗi lần Lương Thần chiến tranh đều liên quan đến anh. Bất cứ phe địch trước mặt yếu hay mạnh dạn hơn cô thì cô luôn luôn ngăn anh lại phía sau.

Khi còn bé, cơ hội anh xoắn xuýt bưng bát thuốc bắc, Lương Thần đứng kề bên luôn thay một ít kẹo, vẻ khía cạnh còn gian khổ hơn anh.

Khi còn bé, tất cả lần anh ngất xỉu xỉu vào lớp, tiếp đến nghe bạn làm việc kể lại, Lương Thần đã gặm răng cõng anh ra mang đến tận cổng trường.

Nhưng năm đó, anh luôn cảm thấy phần lớn chuyện cô làm cho rất phiền phức. Là anh ganh ghẻ với cô, ganh tị cô bao gồm sức khỏe xuất sắc hơn mình, khỏe mạnh hơn mình, ghen tị bởi vì cô ra dáng bọn ông rộng mình. Vậy nên, không còn lần này đến lần khác có tác dụng tổn yêu quý tấm thật tình của cô. Anh ko nhớ rõ ban đầu từ bao giờ, anh dường như không còn băn khoăn lo lắng đề phòng ngần ngừ phải đối mặt với những cách thổ lộ muôn hình vạn trạng của Lương Thần nữa, cũng chính vì cô đã mất thổ lộ. Trước phương diện anh, thậm chí còn cô trở yêu cầu trầm tĩnh, một dạng hình trầm tĩnh đầy thận trọng, chỉ từ khách sáo và xa lạ.

Rồi một ngày Ngôn Tể Thời bỗng nhiên chốc dìm ra, đáng nhẽ mình nên cảm thấy như trút được gánh nặng, nhưng đúng lúc đó, cuối cùng anh bắt đầu biết mình ngu nghếch mang lại nhường nào. Chà đạp tấm lòng của người khác thì bản thân cũng không giỏi là bao. Với anh đã đề xuất trả giá mang đến quyết định sai trái suốt gần như tháng năm sau này. Anh kiên trì chờ đợi, mong chờ Lương Thần kích động sẽ phân bua lần nữa, anh sẽ trả lời với cô rằng, “Được”. Thế nhưng cô đang không còn lưu ý đến anh nữa!

Cho đến một ngày, lúc nghe người khác sử dụng nhiều cô với sư huynh của chính mình là một cặp thanh mai trúc mã xứng đôi. Anh tức giận, ko cam lòng, hối hận nơi lồng ngực như nước bọn tuôn trào, cuồn cuộn xông lên dấn chìm không còn mọi sang chảnh giả vờ…khiến đến anh gục đầu rơi nước mắt.