Xem phim vị tướng tình báo và hai bà vợ hd online

     

Sau năm 1954 từ ngày nhận họ hàng mặt nội, chị dâu cả Phạm Thị bôi chưa bao giờ thấy chú Dũng, em út của ông chồng chị có vẻ như bất bình tĩnh như vậy. Từ trong bếp, chị hỏi vọng ra:

- Chị nghỉ ngơi đây. Bao gồm chuyện gì vậy chú Dũng. Ngóng chị ru con cháu ngủ đã.

Bạn đang xem: Xem phim vị tướng tình báo và hai bà vợ hd online

Hạnh vẫn sinh con thứ hai yêu cầu bà ngoại không thể thời gian thanh nhàn vì đề nghị bận lo đến hai cháu. Chú Dũng chạy vào bếp, nói oang oang:

- Chị! Anh về rồi.

- Chú đùa chị làm những gì vậy? Chị đợi anh chú nhì mốt năm còn được...

- Em nói thật đấy. Anh vẫn ở Hà Nội.

Chị sứt vẫn bình thản.

- Trưa trong ngày hôm qua mới giải phóng sài Gòn, anh chú dù cho có là Tề Thiên Đại Thánh cũng cần yếu đằng vân ra thủ đô hà nội như vậy được. Chị ko mắc lừa chú đâu.

Dũng thế hai bàn tay chị dâu:

- Khổ quá, chị ơi. Em nỡ lòng làm sao lừa chị chuyện hệ trọng như vậy này. Em cũng có thể có trái tim, tất cả lương tâm đề xuất em vô cùng thông cảm với chị.

Trông thấy vẻ chân tình của em chồng, chị Thoa khôn xiết vui:

- thật vậy à, em? Chú đã chạm mặt anh chưa? Anh ra Hà Nội bằng cách nào? Anh bao gồm khỏe không? Tóc anh đã tệ bạc chưa? Anh khoác quân phục giỏi thường phục?

Dũng cười:

- Em có tác dụng sao trả lời được sản phẩm loạt thắc mắc của chị. Em chưa gặp mặt anh. Em chỉ rỉ tai với anh qua smartphone thôi. Anh nói chị cẩm châu và tư cháu gởi lời thăm chị. Từ thời điểm năm giờ chiều nay, anh ko ở vào thành mà sẽ ra ở trong nhà khách cỗ Quốc phòng.

- Vậy à, chú? Chú Dũng này! Chú tất cả biết anh Bình là cán cỗ tình báo không?

- gồm ai nói mang đến em biết đâu? Vợ ông xã em chỉ đoán già đoán non về anh nhưng bọn chúng em chưa bao giờ nghĩ rằng anh vận động trong lòng địch. Cẩm châu là ai vậy chị?

Chị cố gắng nở niềm vui nửa miệng:

- Chị cùng anh chú cùng công tác ở Nha Công an, giám đốc Nha Công an là anh Nguyễn Tạo quản lý hôn đến anh chị. Anh nhờ chú chuyển ám hiệu tới chị. Chú không được nói cùng với ai về chuyện này nhé!

- Vâng ạ!

- hiện nay chú sang xí nghiệp in, xin phép cho cháu Thanh nghỉ ngơi vài ngày. Nhị chú cháu đạp xe đạp điện về hà nội trước, chị đi xe hơi buýt về sau. Chị sẽ bảo vợ chồng Hạnh gửi cả cháu trở lại thăm ông ngoại.

- Vâng ạ!

Chị sứt ra bến xe. Hành trang của người vk đi chạm chán chồng sau hai mươi kiểu mẫu năm gián đoạn chả bao gồm gì. Chị lên xe ngồi ở trong ghế trong. Chị không say xe tuy nhiên chị ước ao yên tĩnh, không say mê khách lên xuống giảm đứt dòng cân nhắc của mình. Lý do anh Bình lại nói tới Cẩm Nhung và bốn cháu nhỏ? Vì tin tức cho chị ư? Vô lý. Chuyện anh lấy vk hai chị giữ kín như bưng không còn hé răng nói cùng với bố ông xã hoặc người mẹ đẻ chị biết, nguyên nhân anh lại công khai vụ bài toán này? Chị cần xử lý thế nào khi gặp mặt anh? lúc tiễn anh đi, chị mới ba mươi tuổi. Chị gật đầu đồng ý cho anh cưới bạn nữ quận chúa do chị tin tưởng rằng anh chỉ ra đi có hai năm, anh cần "tấm bình phong" để vận động trong lòng địch. Chị đâu gồm ngờ anh xa chị tới hai mươi kiểu mốt năm, anh với cẩm nhung đã gồm với nhau tới tứ mặt con. Hiện thời thì anh cấp thiết "hất tấm bình phong" cùng dù anh có nuôi ý muốn đó, chị cũng không đang trọng tâm để anh thao tác bất nhân như thế. Người ta là vợ, là chồng, ăn uống ở với nhau nhị mươi kiểu mốt năm, nhiều gấp cha lần thời hạn chị có tác dụng vợ, gần anh và những gấp hơn cha mươi lần chị làm việc trọn đêm mặt anh. đề nghị giải việc này như vậy nào? không nên đẩy vấn đề khó xử về phía anh bằng cách đề ra câu hỏi: "Giữa tôi, vợ ông chồng cái Hạnh, thằng Thanh với hai cháu ngoại với cô Cẩm Nhung cùng bốn đứa con của cô ta, anh chọn ai, anh nói hoàn thành khoát đi cho bà mẹ con tôi nhờ".

Đặt đưa thiết anh là phái mạnh trạng nguyên Tống Trân, anh ưu tiên Cúc Hoa, ngả hẳn về phía người vk thuở còn hàn vi, chị tất yêu đành lòng chú ý cảnh bốn đứa con mất cha, cẩm nhung mất chồng. Tuyệt là cùng phổ biến sống trong triệu phú đình? không được! Hiến pháp việt nam quy định một vợ, một chồng, nghiêm cấm tệ nạn nhiều thê, tại sao chị lại dồn anh vào thay phạm pháp?

Chị đang năm mươi tư tuổi, đã lên chức bà ngoại, sẽ sống cảnh chăn đối kháng gối loại hai mươi kiểu mốt năm qua quen thuộc rồi. Chị đã già. Ngồi bên trên xe, chị ko tiện đem gương soi tuy thế chị biết mái tóc tôi đã có tới 1 phần tư sợi bạc đãi rồi do vậy chị buộc phải tự nguyện rút lui. Chị thở dài. Không hẳn chị ko nuối tiếc nhì mươi mốt năm mong chờ anh song còn tồn tại phương án nào hay hơn đâu? Chỉ 1 mình chị thiệt thòi, chỉ 1 mình chị mất anh nhưng có bao tín đồ khác hạnh phúc: Cẩm Nhung vẫn tồn tại chồng; bốn đứa con của cô ấy không mất phụ vương và vợ ông xã Hạnh, thằng Thanh gồm thêm bố. Chị đang là bà già, chị "tặng" luôn anh cho những người ấy là câu hỏi rất buộc phải làm. Tất cả được quyết định rồi, lòng chị chậm lắm. Bây giờ chị là bạn ngoài cuộc, chưa hẳn là bà xã đến với chồng mà là quan tiền tòa trước vụ án vẫn qua xét xử. Chị sẽ đến với anh như thế nào? Chị sẽ xin chào anh, trò chuyện thông thường với anh ko vồ vập nhiệt thành cũng ko lạnh nhạt. Khi chỉ còn hai người, chị sẽ nói rõ ý định của mình. Chị sẽ không còn ở qua đêm với anh, không ân ái, nạp năng lượng nằm cùng với anh: Đây trái là đòn trừng phạt, đau đớn đến xé lòng vì chưng chị vẫn rất yêu anh, vẫn thèm được ngả vào vòng tay anh, được anh ôm ấp, hôn hít, nghe anh nói chuyện ba trường đoản cú không khi nào nhàm ngán "Anh yêu em". Không, chị cần phải cự tuyệt anh. Chị sẽ không kiếm kế hoãn binh, viện cớ là "em bị mệt" tuyệt "em đang..." để né tránh anh vì biện pháp đó chỉ nên tạm thời.

Chị vào nhà khách bộ Quốc phòng. Chị đưa mắt vào ngôi nhà gần đó. Thanh đang thủ thỉ với bố. Anh khoác quân phục mùa hè, đeo lon trung tá. Anh khỏe cùng trẻ rộng chị những tuy anh rộng chị một tuổi. Hai cha con rất trung khu đắc, tiếng mỉm cười của anh, của chúng ta anh luôn luôn rộ lên sảng khoái.

Chị bước vào phòng. Anh ngước lên, nói như reo: "Em, Thoa!". Chị cũng thốt lên lời vẫn nghẹn trong cổ họng: "Anh! Anh Bình!" hết sức may là thời gian đó có Thanh và các bạn anh cần chị bắt đầu "giữ vững vàng được lập trường". Chị hỏi :

- Hai tía con thủ thỉ gì nhưng rôm rả vậy?

Anh mỉm cười :

- Mấy ông tướng tá này bắt anh đóng kịch. Anh tự nhấn là bác Đạo, bạn của bố Nguyễn Thanh Bình. Thanh ngồi chờ tía đi họp về, nói đủ những chuyện về em, vợ ck Hạnh và hai cháu của cậu.

Chị quay lại phía sau:

- Thanh! Thanh đâu rồi?

Chị hướng đến phía anh, trách:

- lẽ ra anh không nên đùa như vậy. Lúc anh đi, con bắt đầu hơn một tuổi. Dịp anh về, Thanh là con trai trai hai hai tuổi rưỡi nhưng làm sao nó biết ai là ba nó. Anh đã va tới tình yêu thiêng liêng của con.

- Anh xin lỗi. Anh đi tìm kiếm con đây.

Anh lao ra cửa nhanh nhẹn, hoạt bát. Anh chưa tồn tại dáng dấp của tuổi tác cao vì bọn ông trẻ vĩnh viễn phụ con gái hoặc vì cuộc sống đời thường của anh quá phong lưu, dư thừa? Chị vào phòng, xin chào khách. Chị ngồi xuống ghế. Chúng ta của ck chị gửi mắt đến nhau, rồi ý tứ đứng dậy, cáo từ. Ngồi 1 mình trong phòng, chị thừ ra bất động. Chị soát lại quyết định của mình. Chị tất cả quyền giằng anh khỏi tay cẩm nhung không? xét về tình, về lý, chị phần lớn đúng. Chị gồm giấy giá chỉ thú làm tại nghệ an sau ngày cưới vào dịp đầu năm mới 1947. Chị có giấy khai sinh của hai con cháu Hạnh, Thanh ghi rõ tên cha là anh, tên bà mẹ là chị; chị được họ sản phẩm đôi mặt nội nước ngoài công nhận. Chị có hai mươi kiểu mốt năm thủy chung, hóng đợi, được bố ông chồng và họ hàng nhà chồng thừa nhận. Chị có nên tận dụng loại quyền này không? Không! đưa ra quyết định của chị là đúng. Chị đã trả các con đã trưởng thành và cứng cáp cho anh.

Anh vẫn quay về:

- Anh không tìm thấy Thanh. Em yên ổn tâm, anh sẽ sở hữu được cách dàn hòa với con.

Anh cười vô cùng tươi với chị. Chao ôi, niềm vui ấy, khuôn khía cạnh ấy, tiếng nói ấy chị ước ao đợi hai mươi mốt năm mà giờ đây phải ngừng bỏ toàn bộ ư? Đành vậy thôi. Phải gan dạ lên, ko được phép lùi bước đâu, Thoa. Chị định vào đề, nói rõ mọi cân nhắc của bản thân với anh, anh sẽ giơ tay ngăn lại:

- Em! Anh là ông xã em, anh yêu thương em buộc phải anh đoán biết bởi linh tính, bởi tình cảm, bởi thái độ dè dặt, ngập chấm dứt của em khi chạm mặt anh, phần lớn điều em đang nói. Em cho anh trình bày trước đang rồi tùy em phân xử.

Anh là như vậy. Anh luôn chủ rượu cồn trong ứng xử, buộc chị rơi vào thế bị động. Chị còn chống lại sao nổi? Chị vắng lặng chờ đợi. Anh vào phòng trong, mở tía lô mang ra chiếc hộp nhỏ. Anh trao đến chị:

- Anh đã có tác dụng đúng điều em căn dặn. Anh với Cẩm Nhung vẫn trân trọng cất giữ đôi hoa tai này.

Anh chuyển tiếp tờ giấy sẽ cũ:

- Em hiểu đi!

Chao ôi, chị không còn tin sinh hoạt mắt mình nữa. Đây là hôn thú thân anh với cô cẩm nhung do cơ quan ban ngành Ngô Đình Diệm cấp. Ơ này, lý do mãi năm 1957 hai người mới làm cho đám cưới? vì sao Cẩm Nhung đồng ý chấp thuận ghi vào hôn thú là bà xã kế?

Anh khía cạnh quá! Anh vẫn hiểu chị mang đến tận chân tơ, kẽ tóc. Chị đặt tờ hôn thú lên khía cạnh bàn, áp song hoa tai vào ngực mình, mắt hướng về phía anh, mong khẩn:

- Anh cho em ngồi riêng rẽ một lát. Anh đi tìm và làm cho lành với đàn ông đi.

Khi anh vừa ra khỏi phòng, chị khép cửa, gài phía trong. Chị say sưa ngắm đôi hoa tai, tặng phẩm của mẹ, kỷ đồ dùng vô giá chỉ đã bong khỏi tay chị nhì mươi kiểu mẫu năm về trước. Mẹ! mẹ ơi! Biết bao năm chị em mong gặp gỡ gỡ, chuyện trò với nhỏ rể, đến khoảng thời gian rất ngắn hấp hối hận mẹ vẫn nhắc tới tên chồng con. Mẹ! Anh thanh bình không theo linh cữu, tiễn đưa Mẹ mang lại nơi an nghỉ ở đầu cuối song ở khu vực xa, anh luôn mến thương kỷ vật bà mẹ cho con. Mẹ. 21 năm, có tới 7665 ngày cơ mà anh luôn nâng niu đôi hoa tai này. Mẹ! Con bắt buộc cư xử với anh ra sao? Anh đã làm cho tròn lời hứa với con. Điều kiện con đưa ra cùng với anh trước lúc phân chia tay, anh đã thực hiện chu đáo. Nhỏ thông cảm với anh. Anh không thể buộc cô cẩm nhung ghi vào hôn thú dìm là vợ lẽ, vợ hai cơ mà đã dành riêng cho cô ấy vị trí: vk kế! bà xã kế có nghĩa là người ông chồng đã tất cả đời bà xã trước tuy vậy vợ anh ta sẽ chết, đã mệnh chung núi hoặc đã ly hôn. Cô Cẩm Nhung đồng ý nhận là vợ kế và bao gồm cô đã giữ kỷ vật này vậy chị nên xử sự ra sao?

Có tiếng gõ cửa. Hạnh ùa vào phòng trước:

- Mẹ! con nhận được cha đấy. Cha với em Thanh giảng hòa rồi.

Thanh thanh minh:

- ba xin lỗi nhỏ rồi. Bao năm con không có ba cố mà bố nỡ lừa con.

Anh cười:

- tía có lỗi. Chạm chán các con, ba rất ý muốn ôm hôn con, gọi con. Bố đóng kịch không đúng vào lúc vì bố vui quá. Chiều ni cả mái ấm gia đình ta ăn bữa cơm liên hiệp sau hai mốt năm xa cách. Hồi bố đi, hai bé cũng nhỏ dại như hai cháu ngoại của cha hôm nay.

Cả anh và những con sẽ vui, đã tràn trề niềm hạnh phúc nên chị không nỡ đề cập mang đến một chi tiết: sao chúng nó không điện thoại tư vấn anh là "bố" mà lại gọi anh là "ba"? chắc chắn là anh vẫn thuyết phục các con. Từ thuở lọt lòng, hai nhỏ chị chỉ xúc tiếp với anh thời gian chúng chưa chắc chắn nói - lúc Hạnh biết nói lại ko rõ anh là tía - phải chúng chưa hề gọi người lũ ông làm sao là thầy, là bố, là ba, là cha. Khi anh xưng "ba" cùng với chúng, chúng tái diễn theo anh. Những con chị vô tư và vì chần chừ chuyện Cẩm Nhung đề xuất chúng không mảy may cảm thông với nỗi đau nhói lên trong chị.

Chị ngồi im ngắm nhìn bốn cha con. Ck của Hạnh vốn không nhiều nói, lúc này lại giữ ý bởi vì mình là bé rể nên có thể im lặng, Hạnh ngồi cạnh ba. Cô giống thân phụ hơn em trai. Cô hót như khướu kể đủ các chuyện về mái ấm gia đình bên nội, mặt ngoại, về các ngày sống nông trường, về cuộc sống thường ngày hiện tại. Thanh không đẹp nhất trai bởi ba, không treo kính cận như ba. Có lẽ Thanh vẫn sẽ tức bởi vì bị lừa yêu cầu chuyện Thanh nhắc không rôm rả như thường xuyên ngày. Mặc dù vậy, qua ánh mắt, niềm vui đều choàng lên vẻ trường đoản cú hào, lòng khâm phục, hãnh diện của người nam nhi bỗng nhiên có cha là trung tá tình báo. Làm sao chị nỡ gây cho anh nỗi đau, phân chia rẽ bốn bố con, để cho anh day dứt, bị lương tâm gặm xé trong suốt trong thời gian tháng còn lại của cuộc đời?

Tối hôm đó, khi chỉ từ lại nhì vợ ông chồng trong phòng hạnh phúc, anh đắm đuối quan sát chị:

- Em! Anh nhớ em vô cùng!

Anh để tay lên vai chị, định kéo chị vào lòng mình nhưng chị vẫn nhẹ nhàng gỡ tay anh:

- Anh! Em mong mỏi bàn chuyện gia đình với anh.

- gồm chuyện gì vậy em?

Chị để đôi hoa tai với tờ giấy hôn thú lên bàn, hỏi:

- hai mốt năm qua, từ ngày rời tặng kèm phẩm của mẹ, em luôn nghĩ về anh với cô Cẩm Nhung. Em không rõ anh đã thực hiện điều kiện em đặt ra như gắng nào? Anh đề cập tỷ mỉ, chi tiết cho em nghe được không?

Anh đoán được có điều nào đấy không bình thường, rất hệ trọng qua giọng nói của chị. Đàn bà thường cả nghĩ, suy nghĩ sâu. Anh bỗng nhiên nhớ cho lần chị báo tin chị có mang nhưng mà anh chỉ tất cả một ý tưởng duy nhất: để tên bé là Thanh. Anh đơn giản và dễ dàng quá! Đâu phải vợ ck đã xa nhau chừng tới nhì mốt năm thì gặp lại chỉ đối kháng thuần tay bắt, khía cạnh mừng, vồ vập, ôm ấp cho nhau cho thỏa lòng ý muốn ước? Anh ngồi nghiêm chỉnh, từ tốn kể mang đến chị nghe cặn kẽ từng ý nghĩ, từng việc làm của anh. Anh thổ lộ:

- chủ yếu anh đang đặt tên nhỏ đầu lòng của anh ý với cẩm nhung là Thanh để bất kể giây phút nào anh cũng lưu giữ tới nam nhi của bọn họ và kỷ niệm việc anh đặt tên mang đến con.

- Cô ấy bao gồm biết chuyện này không?

- ban đầu Cẩm Nhung ko biết. Khi anh trao hoa tai mang lại cô ấy, anh đã nói hết sự thật. Lúc sinh nhỏ thứ ba, chính Cẩm Nhung ý kiến đề xuất đặt tên nhỏ là Hạnh.

Chị Thoa thực thụ cảm động. Trong khi những phái nữ công chúa đều phải sở hữu chung điểm lưu ý là kênh kiệu, coi thường người, vì sao cô cẩm nhung lại biết phương pháp cư xử đúng mực, tế nhị như vậy? Đến lúc này, chị đành cần đưa ra thắc mắc mà chị ngại kể đến:

- Anh tính thu xếp câu hỏi nhà như vậy nào?

Anh thở dài:

- Anh đâu ngờ chuyện riêng của mái ấm gia đình ta lại tinh vi khó dàn xếp như hiện nay nay. Anh với em phần lớn không muốn rơi vào cảnh tình trạng này. Anh không tự động hóa lấy vợ hai. Chủ yếu tổ chức lưu ý và em ưng ý cho anh làm việc này. Anh nghĩ rằng bọn chúng có có thể song tuy vậy tồn tại, nếu như em chấp thuận.

Một thoáng suy nghĩ lướt qua óc chị. Chị bao gồm nên nghe theo lời anh không? nếu như như thế, chị đã là bà xã cả, vk cái con cột; đã là bà chủ chính thức của gia đình, đang lo gánh vác toàn bộ các bước nhà chồng. Nếu chị khéo cư xử, chị sẽ tiến hành chồng, có thêm tín đồ em (dù không ở tầm mức tâm đầu, ý phù hợp cũng không đến nỗi căm ghét nhau), thêm bốn đứa con. Liệu chị có cáng đáng nổi không? ví như chị không đủ phiên bản lĩnh, luôn giữ thói ganh tuông giữa vk cả, bà xã lẽ thì trước hết chị sẽ làm cho anh đau khổ, ngày nào thì cũng phải xử kiện và tiếp chính là gây thù ân oán với cẩm nhung và sau đó là cả gia đình tan nát bởi vì sáu đứa con cùng cha, khác mẹ sẽ không còn nhìn phương diện nhau nữa. Nên xử lý như chũm nào? Chị đề cập hết mọi suy xét của mình với anh cùng gợi ý:

- Em sẽ năm bốn tuổi. Em nuôi hai bé đã trưởng thành. Em xin trả con cho anh...

Anh hoảng hốt:

- không nên như thế, em. Anh yêu thương em. Em trường thọ là vk anh.

- Vâng. Em là bà xã anh bên trên danh nghĩa. Họ không ly thân, không ly dị dẫu vậy không giữ dục tình vợ ông chồng với nhau nữa.

- Sao lại thế, em? Anh cần thiết mất em?

- Em vẫn tồn tại nhưng không thuộc về anh trong thực tế. Làm như thế anh sẽ được một vợ, sáu con.

- Em! Anh ra đi chưa hẳn để không còn em là vợ nữa. Em không yêu anh sao?

Chị nhìn thẳng vào mắt anh bằng cặp đôi mắt sáng vào của mình, thú nhận:

- Em yêu thương anh hơn bất cứ ai trên trái khu đất này. Không do tình yêu của chúng ta, em làm thế nào sống nổi trong bao năm xa phương pháp với bao nỗi rất nhọc. Em vượt qua vớ cả, bỏ lỡ mọi dư luận ác ý vị em luôn nghĩ tới anh. Anh là niềm tin, là nguồn hy vọng, là lẽ sống của em. Giữa tình yêu và lý trí, ta chỉ gồm quyền chọn một, khi hai điều đó đối nghịch nhau. Năm năm tứ em tiễn anh đi do lý trí đã chiến hạ tình cảm. Năm bảy nhăm này, em tự nguyện xa anh cũng vì vì sao như thế.

Anh chợt ôm choàng đem chị, áp đầu chị vào ngực mình. Chị không chống lại. Rõ ràng là cảm xúc anh bị dồn nén đã nhảy lên như cái lò xo không thể khắc chế và kìm hãm nổi. Anh nói trong tương đối thở hổn hển:

- Em yêu! Đời anh được như lúc này là bởi nhiều nguyên nhân, trong các số ấy có hai người đàn bà đang đi đến với anh, đi vào đời anh.

Khác với đa số người ông xã có hai vợ thường nói xấu hoặc ít ra là chê fan này trước mặt người kia, còn anh, anh ao ước nói lên sự thật. Anh khen cả hai. Anh không lo ngại chị giận cơ mà tin rằng chị hết sức thông cảm với anh. Anh tiếp bởi giọng vơi dàng, truyền cảm:

- Em! Em đã quyết tử cả tuổi thanh xuân vì anh với Cẩm Nhung đã trông nom anh, bảo vệ mọi bí mật để anh hoạt động. Anh cấp thiết xa em và cũng không có ý định rời quăng quật Cẩm Nhung. Em nỡ lòng nào nhằm trái tim anh rớm máu?

Chị khóc! Chị yêu mến anh lắm. Chị hy vọng ghì chặt mang anh, hôn anh tuy nhiên chị kịp nén lại được. Anh thổ lộ:

- Anh không hẳn kẻ tham lam hoặc mê say sắc, dục. Em và Cẩm Nhung đã gắn sát với đời anh, anh không hoàn thành bỏ ai được. Cho dù không cùng lý tưởng, Cẩm Nhung đã là vk anh mười tám năm qua, đầu gối, tay ấp, ngọt bùi, đắng cay chia sẽ và tuy biết rõ anh là Việt Cộng, cẩm châu đã bảo vệ anh, bảo hộ cho anh. Anh nỡ nào chia ly với Cẩm Nhung lúc cô ấy đã có với anh bốn mặt con? với em, anh càng bắt buộc mất em.

Anh đứng dậy, đi đi, lại lại vào phòng. Chị lặng lặng, tôn kính dòng xem xét của anh. Rõ ràng anh đang sẵn có đấu tranh trong nội tâm kinh hoàng lắm. Anh làm sao thuyết phục được chị? anh chị không còn trai trẻ ở tầm tuổi mười tám, đôi mươi mà đã vượt vượt ngũ tuần rồi, lại trải qua hai mốt năm cách trở nên gồm ngỡ ngàng, mang cảm, chen lẫn cùng với điều phạm luật hôn nhân gia đình nhưng điều cơ bạn dạng là cả nhà rất phát âm nhau. Anh ngồi xuống phía đối diện với chị:

- Em yêu! Anh là đảng viên cộng sản. Điều lệ Đảng không cho phép anh làm vấn đề đó nhưng anh buộc lòng phải thú nhấn với em. Anh được thưởng bẩy huân chương, được kiến nghị tuyên dương anh hùng lực lượng vũ trang, tuy nhiên nếu mất em thì cuộc sống còn nghĩa lý gì với anh nữa.

- Trời! Sao anh cần dùng lời lẽ nặng nằn nì như vậy? Em từ hào về anh lắm chứ! tất cả anh cùng đi hoặc tối thiểu có ảnh anh mang quân phục chụp ảnh chung với em, các con, các cháu là lời cải chính đanh thép nhất cho bao năm làm bà xã gián điệp của em. Em mong muốn ngẩng cao đầu, hãnh diện với đồng đội chứ! Em chỉ kẹt về chuyện hiến pháp việt nam quy định một vợ, một chồng.

Xem thêm: 100+ Hình Ảnh Hạnh Phúc Bên Người Yêu Hạnh Phúc Thả Thính Cruhs Cực Mê

Anh ngồi xuống cạnh, chuyển hai tay cầm hai vai chị xoay về hướng mình. Anh quan sát thẳng vào khía cạnh chị, thì thào:

- Em ơi! giả dụ em không thể là bà xã anh nữa, anh đang sống đa số chuỗi ngày tiếp đây trong dằn vặt, nhức khổ. Nếu như em không hề yêu anh nữa, em hãy thương đem anh, thương những con. Cuộc sống của anh đã trở đề nghị vô nghĩa nếu không có em là vợ. Trả lời anh đi, em còn yêu thương anh không?

"Anh!". Lần thứ nhất trong đời, chị dữ thế chủ động ghì lấy anh hôn anh tới tấp. Chị yêu anh mãnh liệt. Cảm tình bị dồn nén trong nhì mốt năm và quan trọng từ lúc hai người ở cạnh nhau, nghe những lời biểu hiện chân thành của anh, vẫn trỗi dậy. Chị khóc. Chị biểu thị nỗi lòng qua giờ đồng hồ thổn thức.

- Anh! Anh thiết yếu đo được tình thương của em so với anh đâu. Em hết sức sợ mất anh nhưng mà em không giữ anh. Em xua xua đuổi anh không tính miệng nhưng trong tâm địa cay nghiệt rộng xát ớt

- Anh hiểu! Anh hiểu! Em là người lũ bà hùng vĩ nhất nhưng mà anh vẫn gặp. Em luôn sẵn sàng quyết tử hạnh phúc cá nhân cho người thân trong gia đình của mình. Em đừng băn khoăn nữa. Vào lý lịch đảng viên của anh, anh ghi rõ ngày cưới em. Em đang là bà xã anh nhị tám năm rồi. Ôi, ví như tính đất ngón tay, anh và em phổ biến sống với nhau nặng nề được nửa năm. Hai họ chưa có nhà riêng.

- Tại cuộc chiến tranh anh ạ! bởi độc lập, tự do của Tổ quốc, em tự nguyện hy sinh niềm hạnh phúc riêng.

- từ hôm nay, em đề nghị nghĩ tới niềm hạnh phúc riêng vì non sông có hòa bình rồi. Em yêu anh chứ?

- Vâng.

Chị đáp nhỏ tuổi nhẹ, e thẹn. Anh kéo chị vào lòng. Chị gục đầu vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập nhịp nhàng, rộn rã. Anh dìu chị lại sát giường. Chị ngỡ ngàng quá. Đúng là anh với chị làm ăn hỏi năm 1947, chia ly nhau năm 1954 tuy nhiên bảy năm đó, nhị vợ ông xã gần nhau được bao ngày? trong thời điểm ở Thanh Hóa, anh buộc chị buộc phải "kiêng" nhằm tôn trọng phong tục tập cửa hàng của địa phương và đến thời kỳ chạm chán nhau ngơi nghỉ Hà Nội, anh mang đến nhà chị Loan hậu đậu trộm, lén lút để gặp chị trong khoảng một, nhì giờ nhằm rồi chia ly nhau hai mốt năm đằng đẵng.

Sáng mùng 2 tháng 5, chị ngủ dậy sớm. Chị ngồi im, ngắm nhìn anh. Anh phương phi quá. Anh còn trẻ rộng chị nhiều, tóc mới chớm bạc. Chị phải làm những gì giúp anh? Ở phía trên chị không tồn tại kim chỉ và quần áo anh không rách, cúc áo anh không đứt để chị may. Chả lẽ chị ra phố mua mang đến anh gói xôi loại bánh mì, chén phở hay cốc coffe nhưng tiêu chuẩn chỉnh của công ty khách cỗ Quốc phòng giao hàng anh khá cao và thừa ngon. Giỏi là chị kiếm chiếc nhíp nhổ mang lại anh mấy gai tóc bạc? Chị cảm xúc tràn trề hạnh phúc. Bao năm qua, khi đang quá tuổi ngũ tuần, chị mới có một tối trọn vẹn bên chồng, ko thấp thỏm, lo âu. Bố ngày tiếp theo trôi qua rất nhanh. Anh, chị cùng những con trở về viếng thăm quê nội, quê ngoại. Cả hai những thống nhất sẽ không còn nói cùng với ai về Cẩm Nhung.

Một buổi chiều, các bạn cùng những con mang lại thăm tổ nóng cũ. Chị Loan góa ông chồng từ sáu năm qua. Chị đến gần Thanh Bình:

- Cậu Đạo Chị có mối hận cậu suốt bao năm qua. Chị hotline cậu là thằng Sở Khanh, kẻ lừa đảo, tên bội bạc. Chị đâu bao gồm ngờ... Cậu tha lỗi mang lại chị nhé!

- Em luôn luôn luôn hàm ơn chị!

Vợ chồng Hạnh và Thanh ngơ ngác. Bác bỏ Loan ko nói đùa. Chính bác bỏ đã mắng cha như vậy à? nguyên nhân bác gọi cha là Đạo? Chị Loan vắt tay "bé" Thanh, kéo vào gian chái nhà:

- Đây là tổ ấm của bố mẹ cháu. Cháu lọt lòng bà mẹ ở đây. Ba cháu đã có vợ, lén lút quan hệ với bà bầu cháu. Khi với thai cháu, bà mẹ cháu nhấn là chửa hoang. Yêu thương tình, bác phải nhận người mẹ cháu là em dâu, ông chồng mẹ cháu là em ruột bác.

Vợ chồng Hạnh và Thanh như tỉnh, như mê, như tín đồ đang nghe truyện cổ tích mà các nhân vật sẽ đứng ngay bên cạnh. Thanh hướng về người cha:

- có đúng vì thế không, ba? lý do suốt bao năm qua bà mẹ giấu con?

Chị vỗ dịu lên bàn tay bé trai:

- làm sao mẹ nói điều này được lúc ba các con đang chuyển động trong lòng địch, tính mạng con người như ngàn cân nặng treo sợi tóc? bà bầu hứa là đang kể hết cho những con nghe.

Hạnh chen vào:

- bác bỏ Loan kết tội ba là Sở Khanh, lừa đảo, bội bạc, sao ba không cải chính?

- vì những điều chưng Loan nói hầu hết đúng hoặc bên dưới mức sự thật. Chỉ tuyệt nhất có một mình mẹ bé và kế tiếp là bà ngoại, ông nội hiểu cùng thông cảm với ba. Bác trai vẫn cấm cửa ba. Nếu gặp gỡ ba trước thời gian ngày ba bỏ chị em con vào sài Gòn, hai chưng đã hoàn toàn có thể giết ba.

- Sao ba không nhận con? Con có phải phụ nữ ruột của cha không?

Bác Loan lên tiếng:

- cha mẹ các cháu che hai bác bỏ đủ đều chuyện. Chưng là các bạn rất thân của chị em cháu, đông đảo điều trọng tâm sự đều sẻ chia với nhau, vậy mà bác không biết điều kín đáo của đại trượng phu và nàng. Chưng có đôi mắt như mù, tất cả tai như điếc, cứ mặc thây cho "ma ăn cỗ" ngay tại nhà mình. Chỉ mang đến khi bố cháu vẫn vào dùng Gòn, người mẹ cháu mới khoe là mình đã có đàn bà và hai tín đồ chính thức là vk chồng.

Anh cười. Nhìn chị Loan với ánh mắt thân thiện rồi quay về phía Hạnh.

- Sao nhỏ phải vướng mắc chuyện hiển hiên đã hai năm rõ mười rồi? bà mẹ sẽ kể lại cho các con nghe vớ cả. Thôi! chúng em xin phép chị Loan.

- Xin chào ông bà trung tá, chào những cháu. Bác bỏ tuy nghèo nhưng đủ khả năng mời các em, các cháu mang đến dự bữa ăn đoàn kết, thân mật.

Chị Thoa nhắc lại kỷ niệm cũ.

- chúng em sẽ cài biếu chị đôi kê trống thiến.

Chị Loan tiễn khách hàng ra xe. Dòng xe com-măng-ca đưa anh chị em và các con trở về nhà khách. Trung tướng cục trưởng đón cấp dưới tại bãi đỗ xe, trang nhã mời cả nhà vào phòng khách. Trung tướng đưa mắt, ngầm sai khiến cho cô giao hàng ra khỏi phòng. Vốn là fan lịch thiệp, ăn uống nói lưu lại loát tuy nhiên trung tướng lộ vẻ lúng túng bằng cách xoa đôi tay vào nhau. Nửa phút sau, ông bắt đầu lên tiếng:

- Chị Thoa! Tôi đề nghị gánh phần trách nhiệm rất nặng nài nỉ là đại diện thủ trưởng cục tình báo đến chạm chán chị cùng Hai Lâm.

Chị trét chột dạ. Trong những năm qua, người dân có chức vụ tối đa mà chị được xúc tiếp là túng bấn thư đảng ủy và chủ tịch nông trường. Các ông ấy chưa bao giờ bình đẳng với chị, luôn luôn giữ mối quan hệ giữa cấp trên và cung cấp dưới, còn trước mặt chị hôm nay là vị tướng. Giọng ông lộ rõ vẻ cầu khẩn chị. Chị hỏi, giọng hoảng hết:

- có điều gì tác động vậy, anh?

Trung tướng mạo mỉm cười đôn hậu:

- Tôi là người bình thường, vào ngực tôi tất cả trái tim với trong đầu tôi tất cả khối óc cần thú thực là tôi không đành lòng tách bóc chị khỏi nhì Lâm.

Việc gì trung tướng đề xuất rào đón như vậy? phù hợp là chuyện bà xã cả, vợ hai thân chị và Cẩm Nhung? Đây là chuyện riêng biệt của gia đình chị, bài toán gì ông tướng buộc phải can thiệp vào? Chị đã tự nguyện dường anh cho Cẩm Nhung bởi vì tình chứ không hẳn vì lý. Giả dụ giở lý ra, nếu gửi pháp luật, chị vẫn là người thắng cuộc. Chị yên tâm nghe trung tướng nói tiếp:

- Sau trong thời điểm xa biện pháp vì chiến tranh, các bạn mới chạm chán lại nhau có bốn ngày. Sáng nay, khi cảm nhận điện của tw Cục miền nam gọi nhị Lâm trở lại sài thành gấp để tiếp quản ngại Tổng nha bình an quốc gia và những cơ sở tình báo không giống của đối phương, tôi đang gửi điện xin giữ Hai Lâm lại.

- Cám ơn anh!

- Tôi đâu chỉ gỗ đá. Tôi dự kiến sẽ giữ Hai Lâm làm việc lại hà nội ít nhất cũng rất được hai kiểu mẫu ngày để bù đắp chút ít mang lại hai kiểu mẫu năm chị mòn mỏi chờ anh cơ mà không được chấp thuận.

Chị thoa biết vấn đề gì đã xảy ra. Chị dự kiến toàn bộ nhưng ko nghĩ mang lại chuyện chia tay anh. Chị tin rằng anh sẽ ở lại hà nội không đến mức năm cũng cần được vài tháng với chị cùng gia đình. Ai ngờ?

Trung tướng tá vẫn từ tốn:

- với đa số cán cỗ khác tôi sẵn sàng chuẩn bị ra lệnh điều động, yêu ước đương sự đề xuất lên đường sau ít phút nhưng tôi không có ý định dùng mệnh lệnh quân sự chiến lược với hai Lâm, ví như chị chưa thông cảm, chưa đồng ý.

- Thưa anh! Anh Bình đã biết việc này chưa?

- nhì Lâm được phát âm điện điện thoại tư vấn anh vào sài thành và điện của tôi giữ anh ấy nghỉ ngơi lại Hà Nội. Hai Lâm chưa đọc điện trả lời, nội dung thúc giục hai Lâm vào tp sài gòn ngay, càng sớm, càng giỏi vì ko ai rất có thể thay nuốm Hai Lâm vào trường hòa hợp này.

Chị Thoa lặng lặng, trầm ngâm. Rõ ràng là các thủ trưởng viên Tình báo đang xứ lý tinh tế, tế nhị. Những anh sợ chị hiểu nhầm Hai Lâm, nhận định rằng anh rối rít quay về cùng với Cẩm Nhung bắt buộc đã nên xuất tướng tá để chạm chán chị, đả thông mang đến chị. Chị hiểu là tổ chức đang phải anh tới tầm nào? có biết bao hồ sơ, tài liệu tốt mật cần bảo quản và dìm diện hồ hết tên trong "làng tình báo" của cơ chế Sài Gòn lần trốn. Chị nở thú vui - vững chắc không được tươi lắm - trả lời:

- Thưa anh! trước đây anh thanh thản vào chuyển động trong lòng địch gặp muôn vàn hiểm nguy, em đang không giữ thì bây giờ, cơ chế Sài Gòn đã sụp đổ bắt buộc em không giữ anh lại. Khi nào anh lên đường?

- sáng mai!

- chị em con chúng em giành được đi tiễn anh không?

Trung tướng mỉm cười vang, đùa:

- ví như chị không đi, tôi sẽ sai lính "áp giải" chị cho sân bay. Về tối nay, thủ trưởng cục mở tiệc chiêu đãi mái ấm gia đình chị. Công ty chúng tôi đã cho xe đi đón ông Hòa cùng cậu Dũng.

- Cám ơn anh.

Sáng hôm ấy, theo ý muốn của chị, dòng von-ga black rời tp. Hà nội sớm. Quản trị nông ngôi trường Vân Lĩnh Nguyễn chiến hạ tiếp mái ấm gia đình chị hết sức thân tình. Mặc dù chị vẫn ý tứ không nhắc lại chuyện đã qua tuy nhiên ông vẫn đề cập lại vớ cả. Ông cười:

- Anh Kiều Trọng đã có điều động lên cỗ làm Vụ trưởng Vụ tổ chức triển khai cán bộ cần không gặp gỡ đồng chí. Những năm qua, chỉ huy nông trường đã hiểu nhầm chị Thoa, mong các bạn thông cảm.

Đã được dặn trước yêu cầu anh nhà động:

- nhân dịp về thành phố hà nội công tác, tôi mang lại thăm những anh, những chị. Cám ơn chỉ đạo nông trường đã chăm sóc cho bên tôi và các cháu.

Chị dẫn anh cho thăm vị trí ở cũ của ba bà mẹ con. Căn lều vẫn không dỡ đi. Anh lao vào nhà. Đôi vợ chồng trẻ tươi cười:

- Nhờ bác chúng cháu đã có được buồng hạnh phúc.

Anh xót xa quá. Anh không nghĩ tới nổi cảnh sinh sống của bà xã và những con anh đã thử qua: Túp lều này sao sánh kịp nửa cái ga-ra để ô tô hoặc góc phòng bếp căn nhà biệt thự mà ông Giô-dép đã khuyến mãi ngay anh cùng Cẩm Nhung? hai cảnh sinh sống của hai cô vợ và những con anh hoàn toàn trái ngược nhau. Anh không sợ hãi gian khổ. Trong số những năm chiến tranh, anh luôn luôn mơ mong rời bỏ cuộc sống đời thường vương giả để được ra chiến khu, được trực tiếp vậy súng phun vào quân thù dù tất cả nhịn đói hoặc ăn lương thô trừ bữa sinh hoạt chiến hào. Cuộc sống đời thường vật chất của anh, cẩm châu và những con anh vượt ư đầy đủ nếu ko nói là dư thừa. Anh đích thực không giải thích nổi niềm vui của con gái khi anh trao mang lại chị tía tờ phiếu:

- Đây là tiêu chuẩn cấp tá của anh...

Hạnh cười cợt :

- Bìa C người mẹ ạ! có cả phiếu chất đốt, phiếu vải vóc nữa.

Anh hỏi lại:

- Bìa C là gì, con?

- Thưa ba. Công ty ta sống được là dựa vào phiếu gạo, phiếu thực phẩm cài theo giá bán cung cấp, giá bèo lắm.

Anh nhìn nét phương diện tươi rói của bé gái. Anh sinh sống ở thành phố sài gòn có viện trợ Mỹ đổ tràn vào quá thừa mứa đề xuất anh không lý giải nổi bởi vì sao bà xã con anh vui miệng vì có thêm phiếu C. Anh chưa hiểu cuộc sống thường ngày miền Bắc. Nhân dân sẽ hy sinh toàn bộ để chiến thắng giặc Mỹ xâm lược.

Đúng là chị sống như mơ. Có nào ngờ anh trở về sớm như vậy và lại ra đi cấp tốc như vậy? Ông Hòa lộ vẻ nuối tiếc:

- nhà nhật này, thầy đang mời bà con thân nằm trong đến nạp năng lượng cỗ mừng ông chồng con bình an trở về và coi như tiệc cưới của bé với thằng Bình. Trường hợp thầy biết nó đề xuất đi sớm chũm này thì..

Chị cực kỳ hiểu ý bố ông chồng nhưng vẫn hỏi lại:

- Thầy định cưới cho đàn ông khi bé dâu đã bao gồm hai con cháu ngoại?

- thanh bình là đàn ông cả của tôi. Sau thời điểm tôi chết, nó sẽ là trưởng tộc và chị cũng vươn lên là bà trưởng. Đã có lần tôi nói cùng với chị là tôi chưa từng trông thấy nhỏ và thằng Bình đi sánh đôi cùng mọi người trong nhà lần nào. Tôi tuyên bố lý do: mừng thanh bình trở về với mừng ăn hỏi anh chị là nhằm cả họ ta mừng cho những con.

Trở về gian đơn vị tranh rộng gần mười hai m2 của vợ ck Hạnh anh chị em chị vui lắm. Chị đem tờ "giấy giới thiệu" ra đọc:

Kính gửi: shop cung cấp...

Họ và tên: Phạm Thị Thoa

Chức vụ: vợ trung tá Nguyễn Thanh Bình

Nhiệm vụ: Đến đăng ký phiếu C...

Từ ngày đem anh, đây là giấy ra mắt chính thức đầu tiên mà chị gồm trong tay có liên quan đến anh. Nếu như anh không là trung tá thì sao? Chị rùng mình khi nghĩ cho tới anh hy sinh hoặc bị bắt. Sẽ không người nào tin chị là người của biện pháp mạng và mẫu án "vợ tên gián điệp" của chị ý sẽ không khi nào được xóa bỏ. Thôi, mọi việc đã qua rồi. Cũng như trăm, ngàn cán cỗ thời đó, chị và những con sống cực kỳ hồn nhiên, vô tư, không hề phàn nàn là bản thân khổ quá, nghèo quá, chỗ ở hết sức chật chội. Chị và những con không còn nghĩ cho tới chuyện quay về tp. Hà nội nên chị không ý kiến đề xuất Cục Tình báo lo cho bạn chỗ nghỉ ngơi rộng hơn. Bốn bà bầu con hay ôn lại từng lời nói, từng cử chỉ của anh. Thanh đề cập lại chuyện bị lừa của mình:

- Em ngớ ngẩn quá. Em vào sở tại xin gặp mặt bố Thanh Bình. Em đâu có biết ba là trung tá. Em cũng không xem hình ảnh ba lần nào. Một chú đại úy dẫn em vào phòng, giới thiệu: "Đây là bác Đạo thuộc đi với ba cháu vào trong thành họp cho trưa sẽ về đây cùng ăn uống cơm với cháu". ảm đạm cười quá, em cứ gọi tía là chưng mãi.

- Chị chỉ nhớ mang máng là ba cao lớn, đẹp mắt trai, treo kính cận. May nhưng chị không biến thành nhầm.