Truyện teen 18+

     

Lúc ấy tôi mới kịp quan sát anh, quần áo cũng lấm lem vì chưng vừa bế tôi, anh mỉm mỉm cười rồi gật đầu đồng ý. Anh thánh thiện quá, nữ tính và ga-lăng, có lẽ, tôi không mê say anh nữa, tôi yêu thương anh mất rồi!

Tôi, xoa – 18 tuổi – “tuổi cặp kê”! cuộc sống của tôi khôn cùng nhạt nhẽo. Tôi thậm chí chẳng bao giờ xin phép bố mẹ đi chơi tối và tôi cũng chẳng muốn đi chơi tối! Tôi gồm ít bạn và không tồn tại bạn trai! Tôi thấy tầm tuổi tôi, chúng ta nào cũng có một nửa cho bạn rồi, họ chuyển đón nhau, đi ăn với nhau, chụp hình ảnh với nhau… còn tôi lại thấy chẳng quan trọng chút nào.

Bạn đang xem: Truyện teen 18+

Tôi chỉ thoát khỏi nhà khi tới trường và kế tiếp lại trở về nhà trong tinh thần lười biếng, cuộn tròn mình trong chăn, lên mạng, đọc truyện với đi ngủ… cuộc sống thường ngày hằng ngày của tớ cứ tiếp tục như vậy, trong ngày hôm qua ngày không tồn tại gì nuốm đổi! Tôi cũng quen.

– Này sao tới trường đầu tóc bù xù thế, không chải chuốt đi khi nào mới có các bạn trai hả? – giờ Linh lanh lảnh sau lưng tôi.

– Ờ, tôi không cần đâu bà, ăn, ngủ, thở đặc biệt quan trọng hơn – tôi đáp lại bằng thái độ bất phải và giọng ngái ngủ dịp sáng sớm.

– Thôi bà cứ nhằm kệ nhỏ Trâm đi rồi nó sẽ tiếc quãng thời gian học trò mà không tồn tại một miếng tình núm vai đến xem, tất cả khi nó còn ế ông chồng đó bà, cho 80 tuổi được liệt vào list “người già neo đơn” của phường cũng nên… – Hân xen vào cùng rồi hai đứa chúng nó cười ầm lên với nhau…

Tôi thảo nào gì chúng nó bởi đó là hai đứa bạn chí cốt của tôi. Nhưng kể cũng lạ, tôi chẳng có cảm tình với anh bạn nào trong trường, thậm chí là hồ hết “hot boy” ngang qua mặt đối với tôi cũng chằng khác gì vừa đi qua một cái cây! có nhiều khi tôi nghĩ, xuất xắc là tôi thử yêu đại một ai đó dẫu vậy rồi cũng chẳng vĩnh cửu bao lâu… tôi thích 1 mình hơn. Hai cô bạn tôi rất điệu đà và xinh đẹp, tôi chẳng “hôi” được tẹo như thế nào ủy mị, êm ả dịu dàng của hai đứa nó. Tôi ngang ngược với có đậm chất ngầu mạnh, điều này càng có tác dụng tôi không ngoài thắc mắc vì sao tôi không tồn tại bạn trai, mặc dù tôi cũng đều có chút “nhan sắc”!

Chiều thiết bị 7 đầu đông, tôi, Linh cùng Hân lang thang đi nạp năng lượng ốc quen thuộc thuộc.

Vừa cách xuống xe, tôi thấy một chàng trai cao, trắng, fan rất đô con ngang qua mắt, anh ấy ngồi lên dòng xe Wave đen rồi phóng vút đi vào một giây lát rất cấp tốc như là tốc độ ánh sáng sủa vậy, đúng rồi, là tốc độ ánh sáng và luôn nhớ để lại một thú vui với bà trung tâm (chủ quán ốc) thuộc lời chào đầy lễ phép: “Con về đây!”. Tôi sững bạn lại với nhìn theo ông ấy không phải vì anh ấy đẹp mắt trai lung linh như phần nhiều diễn viên nước hàn mà tôi thì cũng chẳng hiểu do sao tôi lại chú ý theo nữa. Theo như giải pháp tả của Hân thì khi ấy mắt tôi tròn xoe, miệng há hốc, nhìn như mong muốn “ăn tươi nuốt sống” con nhà bạn ta vậy! Hân cùng Linh trêu tôi trong cả bữa ốc hôm ấy, bọn chúng nó bảo rằng tôi bị trúng giờ đồng hồ sét tình ái mất rồi, tôi biết mê thích rồi… khía cạnh tôi rét lên… chắc rằng nào tôi biết yêu thích ai đó thật rồi sao?

Tiếng trêu đùa của bọn chúng nó làm cho tôi ngượng chín mặt, bỗng bà Tâm chứa lời:

– con cháu ngoại bà đó, tụi bây thấy đẹp trai không?

– ko ạ – Tôi nhanh nhảu đựng tiếng tạo cho hai đứa nó phì cười, làm như tôi đang cố ý che giấu cảm xúc của mình…

– Nó thích con cháu ngoại bà kia bà, bà đầu mối cho bé Trâm đi, bà hãy nể tình tụi con là khách hàng quen của của bà mà lại thương tình Trâm chưa có mảnh tình nào ráng vai suốt 18 năm nay đi bà… – Linh nói rồi Hân hòa vào tiếng cười chơi ấy, làm cho tôi ngượng nghịu chẳng nói được lời nào.

Xem thêm: Xem Phim Hoa Hậu Hàn Quốc - Tôi Là Hoa Hậu Full 20/20 Vietsub + Thuyết Minh

Bà chổ chính giữa nói tiếp:

– Cu cậu sinh năm 1994, hơn tụi bây 3 tuổi đó, thương hiệu là Quân, ngoan lắm, bà bảo có tình nhân chưa cũng nói là chẳng yêu ai. Hay con Trâm làm cháu dâu bà nhé!

– Bà ơi bà đừng trêu bé nữa, bé khóc sinh hoạt đây bây chừ đấy, bà ơi sao bà lại tin lời bầy nó vậy bà … – Tôi vấn đáp với vẻ mặt đáng thương.

– ko có, bà nói thật đó, mi cũng ngoan ngoãn, bà khôn xiết quý bao gồm mỗi loại tội bướng bỉnh thôi, bà hại mày ăn hiếp cháu bà lắm…

Tôi hổ ngươi ngùng chẳng đáp lời, chỉ gồm tiếng Hân với Linh tiếp chuyện bà… Đầu óc tôi lại vu vơ suy nghĩ ngợi…

Như thường xuyên lệ, tôi về lại nhà và lên mạng, trong đầu tôi bỗng dưng khao khát mong tìm blog của anh ấy biết bao. Tôi suy nghĩ về anh ấy bằng tất cả những thời hạn tôi từ từ trong ngày, thậm chí là tôi còn quên vấn đề đọc truyện, online nhằm chỉ nằm và nghĩ cho anh ấy. Tôi biết chải chuốt hơn, biết dìu dịu hơn với tôi đưa ra quyết định “truy lùng” tung tích của anh ấy ấy. Bởi dễ dàng và đơn giản tôi phù hợp anh ấy. Cảm giác thích một người thật lạ, thật bất ngờ, ngay cả tôi cũng chẳng tin nổi!

Hôm sau tôi nói với Linh với Hân, nhì đứa gửi từ trạng thái tưởng ngàng sang bất ngờ và sau đó là phì cười không dứt, nhưng sau cuối với tay nghề tình trường đầy mình chúng nó cũng chịu đựng giúp tôi. Tôi vừa lo lắng, vừa hồi hộp.

Chúng tôi liên tục tới lui cửa hàng bà tâm hơn, còn tôi vào vai gái nhẹ dàng, đảm đang, Linh và Hân trau chuốt cho tôi để kiếm được điểm trong đôi mắt “anh ấy”. Nhưng kể từ sau “buổi chiều số phận ấy” công ty chúng tôi chẳng gặp mặt sự xuất hiện của anh ấy nữa. Hôm đó, tôi mon men hỏi dò bà Tâm:

– Bà ơi, bầy con trong năm này thi Đại học tập rồi mà chưa bao giờ học ngôi trường gì cả, những cháu bà học tập trường nào ạ?

– cháu gái béo của bà học học viện chuyên nghành Báo chí nhé, nếu nhỏ học giỏi môn Văn bà nghĩ con phải học báo chí, còn con khỏe khoắn khỏe, can đảm con học công an, như Quân đơn vị bà hôm trước những con thấy đó, cậu ta vẫn là học viên cảnh sát hình sự kia nhé, vất vả lắm, thọ lâu mới được về phép là thăm bà ngay lập tức – Bà trung ương hồ hởi khoe với bọn chúng tôi.

– nuốm á bà? – Tôi bất thần vô cùng, tôi từng mong mỏi có thằng bạn trai là công an biết mấy, tôi dường như thích anh ấy thêm một chút, nhưng không biết tính khí ra sao nữa. Tôi không quan trọng đặc biệt đẹp xấu hay thực trạng xuất thân của người tiêu dùng trai tuy thế tôi muốn anh ấy buộc phải là tín đồ hiếu thảo và biết cách cư xử với tất cả người!

Tôi cũng hơi lo lắng nào là biết đâu tôi bị từ chối, tôi cùng anh ấy chưa phù hợp tính nhau, như thế nào là lại “sớm nở về tối tàn”…vv…. Tuy vậy rồi tôi quyết định “thử yêu” một lần mang lại biết!

Có được thông tin anh ấy sinh năm 1994, tôi liền tin tức ngay mang đến bà chị để thăm dò tình hình, sau cùng tôi cũng tìm ra blog của anh ý ấy. Tôi gởi lời mời kết các bạn và được anh ấy gật đầu đồng ý ngay dịp ấy. Coi như tôi đã thành công xuất sắc bước đầu, tôi rất cần phải lấy hết dũng cảm để bắt chuyện cùng với anh ấy nữa. Trời ơi, phức tạp quá đi mất. Tôi lại call cho bé dại Linh search sự giúp sức nhưng nó cũng bó tay và Hân cũng vậy, với lí do hết sức chính đại quang minh đó là: “Tôi toàn được mấy quý ông tán chứ tôi gồm làm quen thuộc trước lúc nào đâu nhưng mà biết mở lời vắt nào.”

Lúc ấy tôi biết rằng, yêu cầu tự mình thực hiện chiến nhờn này thôi. Tôi hoang mang và sợ hãi rồi lo âu rất nhiều, cực kỳ nhiều…

Sáng công ty nhật hôm ấy trời mưa tầm tã, tôi quyết định thưởng cho khách hàng một bữa ăn sáng “sang mồm” – chính là bánh cuốn giết nướng – món sở trường của tôi! Tôi đã đi ăn 1 mình vì tôi biết hai nhỏ tuổi bạn tôi sẽ tận dụng cả buổi sáng chủ nhật chỉ nhằm ngủ với xem phim.

Tôi ăn uống vận thật rất đẹp (chỉ để đi bữa sáng rồi về thôi), đánh chút son để mình phụ nữ tính hơn, trong đầu tôi âm thầm nghĩ: “Biết đâu bản thân sẽ gặp mặt anh Quân một lần tiếp nữa nhỉ?”. Rồi tôi lại cười tủm tỉm với quan tâm đến ấy!

Đến tiệm bánh, tôi dựng xe ngay cạnh chiếc Wave đen, tôi tất cả chút ngợ ngợ tuy thế chẳng lưu giữ ra điều gì. Đường trơn tuột như sứt mỡ, dù đã rất cẩn thận nhưng tôi vẫn… vấp ngã cái rầm. Tôi ngượng tái mặt cơ hội ấy. Dơ bẩn quá! Đau quá! Tôi hy vọng ai kia đỡ tôi lên đã có được không? bao bọc tôi chỉ nên những ánh nhìn nhìn tôi tội nghiệp, rồi chúng ta nói vài ba câu nào đấy trong lúc choáng ngợp tôi chẳng kịp nghe ra.

Bỗng tất cả một thứ gì đấy bế bổng tôi lên, à không, là ai đó! Mọi ánh mắt lại dồn hết về tôi một đợt nữa. Tôi có cảm xúc mình được cất cánh lên không trung, lâu lắm rồi tôi ko được bế, kiên cố là từ ngày tôi học tập lớp một khi mà bà mẹ tôi sinh em bé! Ôi tôi quên cả cơn đau rồi, “ai đó” để tôi xuống ghế, tôi ngỡ ngàng phân biệt là anh Quân. Tôi càng ngượng nghịu hơn, vì sao anh ấy lại thấy tôi trong bộ dạng này chứ! mắt tôi rưng rưng vị tôi sẽ để mất hình ảnh trong mắt anh ấy, bởi tôi nhớ lại chiếc cú ngã “trời sắp” hồi nãy, vì chưng tôi lại thấy đau, vì chưng tôi bị nước mưa dưới đường đen ngòm bắn lên cả mặt, quần áo…

Anh Quân rước giấy lau phần lớn vết bẩn trên xống áo cho tôi, đến vết thương của mình và cả trên khuôn mặt tôi nữa, anh ấy đã thấy tôi khóc, anh cuống quít ôm tôi vào lòng. Tự nhiên tôi thấy bản thân được yên ủi và bản thân thật nhỏ bé! ví như là bạn thường, ngày thường, ai đó mà ôm tôi nắm này chắc sẽ ăn no đòn với tôi mất! nhưng ngay hôm nay đây, ngoài ra tôi chỉ cần phải có vậy thôi, rồi Quân nhẹ nhàng buông tôi ra, lấy tay lau sản phẩm nước mắt mang lại tôi và nói:

– Em bao gồm sao không? Anh đưa em về nhà nhé! – Quân nữ tính hỏi tôi, anh có hai con mắt thật đẹp, góc nhìn anh ấm, rồi anh mỉm cười…

– Em ko sao, em cảm ơn anh nhé! Em còn chưa ăn sáng mà, nhằm em cảm ơn anh bởi bữa sáng ngày hôm nay nhé! – Tôi tỉ ti đáp lại.

Lúc ấy tôi mới kịp nhìn anh, xống áo cũng lấm lem do vừa bế tôi, anh mỉm cười rồi chấp nhận đồng ý. Anh nhân hậu quá, êm ả dịu dàng và ga-lăng, có lẽ, tôi không mê thích anh nữa, tôi yêu anh mất rồi!

Bữa sáng sủa hôm ấy, tôi với anh rỉ tai thật nhiều, tôi thừa nhận ra, anh còn vui tính và hài hước nữa. Đúng mẫu tín đồ lí tưởng của tôi! Tôi không tin vào tình yêu sét đánh. Tôi từng mang đến rằng, hai người yêu nhau vị sự đồng điệu trong thâm tâm hồn sang 1 thời gian dài tò mò nhưng tôi đã đổi khác hoàn toàn xem xét khi tôi gặp Quân!

Ngày hôm kia tôi quay trở lại với bộ dạng nhếch nhác nhưng trong tâm địa thì phơi phới nở hoa. Tôi vui lắm. Tôi đi tắm rửa và sẵn sàng tinh thần inbox cùng với anh ấy thôi, tôi bao gồm lí do rồi này…

Nhưng tôi tắm chấm dứt thấy tín đồ mệt nhoài, ngoài ra tôi ốm mất rồi, tôi nên ngủ một giấc đã…

Đến lúc tôi tỉnh giấc dậy đã là 1 giờ chiều, trời ơi, tôi đang ngủ trong cả năm giờ liền, suôn sẻ cho tôi vì bố mẹ đi công tác, còn nếu không tôi đã biết thành một trận mắng rồi!

Tôi online với thấy có tin nhắn mới, là anh Quân! Tôi mừng quýnh xem ngay, may quá anh ấy cũng đang online này…

“Em đỡ rộng chưa?”

“Em đỡ rồi, mà em vẫn sốt, em về công ty rồi ngủ một mạch từ lúc đó tới giờ bắt đầu dậy, em còn chưa cả nên ăn gì nữa, anh đang làm gì đấy?”

“Anh chuẩn bị lên trường, chờ anh một chút ít nhé, à cho anh số điện thoại của em đi…”

“Để làm những gì cơ? Sô em này: 09*********”

“Ok!”

Rồi anh ấy mất hút từ thời điểm ấy, tôi cũng chẳng hiểu nữa. Chợt chuông điện thoại cảm ứng tôi reo, tôi cũng chẳng buồn với tay lấy, bởi vì tôi cực kỳ mệt mà…

Sau mười phút chuông điện thoại lại reo lần hai… Tôi stress với lấy loại điện thoại, là số lạ sao?

– Alo, ai vậy ạ?

– minh chủ đây, em biết anh vừa call điện cho em để triển khai gì không?

– Em không… tại em mệt mỏi quá, điện thoại ở xa yêu cầu em mắc cỡ lấy. Sao nuốm anh?

– Anh hỏi em đói ko anh mua chút nào đấy cho em ăn…

Tôi tiếc hùi hụi, tôi ghét tính lười biếng của chính mình là có nguyên nhân mà…

– Dạ vâng…

– Anh tải cho em cháo cùng thuốc cảm, anh treo dưới cửa ngõ đấy! Em xuống đem mà nạp năng lượng cho nóng. Chưa bao giờ em thích nên ăn gì nên anh cứ download cháo. Mặc dù không ngon thì cũng cố gắng mà ăn còn uống thuốc. Chưng sĩ vẫn ghi liều lượng và biện pháp uống rồi, em siêng năng uống đi. Xe cho rồi, anh lên ngôi trường đây!

– Vâng ạ!

Anh vội vàng vã tắt máy. Tôi lao như bay xuống nhà lấy món ăn anh mua, anh còn thiết lập cả băng gạc nữa… Anh kỹ càng quá, tôi thực sự siêu khó diễn tả cảm xúc của chính bản thân mình lúc ấy! chưa tồn tại người đàn ông nào xem xét tôi như vậy, tất nhiên trừ tía tôi ra! Tôi ăn uống hết sơn cháo anh mua và uống thuốc. Tôi thấy mình ngoan ngoãn như một nhỏ mèo nhỏ vậy! Tôi bỗng nhiên chẳng mong mỏi để anh đi xa, tôi mong mỏi anh sinh sống nhà. Tôi ước ao tối nay tán tỉnh và hẹn hò để cảm ơn anh, tôi muốn ngửi mùi hương trên áo anh thật lâu, tôi ý muốn nói lời cảm ơn tới anh cùng tôi mong nói… Tôi yêu anh… Tôi chẳng biết đon đả ấy dành riêng cho tôi gồm vì phù hợp tôi không, hay chỉ với cái xuất sắc chung, cùng với ai anh ấy cũng vậy…

Dù sao, tôi cũng cần được thẳng thắn với lòng mình, tôi nghĩ cảm hứng này là yêu! Tôi mang máy nhắn tin mang lại anh bằng tất cả lòng tình thật và can đảm tôi có!

“Em yêu anh. Anh rất có thể yêu một con bạn như em được không?”

Lúc ấy tay tôi run xấu bật, trong lòng tôi ngổn ngang đủ trang bị cảm xúc. Rồi lời nhắn đến, trường đoản cú anh Quân:

– Anh xin lỗi thoa nhé!

Tôi hối hận về cái tin nhắn ấy vô cùng, tôi cũng băn khoăn mình khóc vì điều gì nữa, ngoài ra tôi sẽ quá hi vọng vào câu vấn đáp của anh, tôi quá mong bên anh sẽ được anh bảo vệ và quan lại tâm, chăm sóc… Tôi thất vọng về phiên bản thân, đáng ra tôi chớ nói ra như vậy, chắc rằng tôi và minh chủ sẽ làm bạn, tôi vẫn được anh ấy quan tâm, được chăm soc như vậy! Tôi buồn, xúc cảm tình yêu quãng đời đầu mà buồn đến vậy sao?

“Anh xin lỗi bởi vì nói dối Trâm. Anh chưa phải cháu nước ngoài bà Tâm. Anh đam mê Trâm từ khi Trâm biểu lộ trước trường. Anh đã tìm đủ mọi phương pháp để tiếp cận em. Bởi anh quá ưng ý em, mang lại sáng hôm nay, tình cờ chạm chán em ở siêu thị bánh cuốn, thấy em như vậy, anh đã thật sự cực kỳ muốn bảo đảm an toàn em, cho đến khi em không nên anh nữa. Thiệt vui vì chưng em vẫn yêu anh rồi. Câu vấn đáp của anh là anh cũng thế! bọn chúng mình yêu nhau nhé… và anh là anh họ của Hân. Yêu bạn bè sẽ thật thiệt thòi lắm, anh chẳng mấy lúc được về phép, chẳng bên em những dịp lễ hội. Mà lại anh tin, em sẽ thông cảm mang lại anh, nên không?”

Tôi đưa sang bất ngờ rồi hạnh phúc, tôi lại khóc như một đứa trẻ… Tôi vấn đáp anh: