Truyền thuyết bảo liên đăng

     

Tương truyền bên trên đỉnh núi hoa sơn bao gồm ngôi năng lượng điện thờ Hoa Nhạc Thánh mẫu vô cùng linh thiêng bởi nơi đấy là nơi cây đèn Bảo Liên Đăng ngự trị, cây bảo đăng này còn có uy lực vô song, ánh sáng của nó dung chứa sức mạnh hoàn toàn có thể lung đưa đất trời và chủ yếu nó là linh vật trấn sơn vì chưng Nữ Oa Nương Nương ban đến Tam Thánh Mẫu. Phương pháp Hoa sơn trăm dặm là vị trí con tín đồ sinh sống, tự bao năm nay nơi này bị dịch bệnh hoành hành, chết fan vô số. Chế tạo đó, các loài độc trùng mãnh thú thường quấy phá tiếp giáp hại dân làng, cuộc sống đời thường của họ rơi vào tình thế khốn cùng. Cơ hội này, các thân sĩ đáng tin tưởng đã cùng cả nhà họp bàn tìm bí quyết cứu bay muôn dân, bạo dạn lão tiên sinh răn dạy mọi bạn nên đi lên đỉnh Hoa Sơn dưng lễ đãi đằng với vị sơn công ty ở đây là Thánh chủng loại Nương Nương mong xin fan cứu giúp. Sau mấy hôm thì dân chúng đã chuẩn chỉnh bị xong lễ vật, họ lên núi quét dọn thường đài, bày hương đăng trà quả hành lễ cúng bái.

Bạn đang xem: Truyền thuyết bảo liên đăng

Lại nói về Tam Thánh mẫu của Hoa sơn, bà đã đề nghị trải qua tu luyện mới đã có được Thần vị này, Ngọc Hoàng Đại Đế sắc đẹp phong bà là Thần cai quản Hoa sơn, từng ngày tiêu dao tự tại, sống hồ hết ngày mon Thần Tiên. Tự nhiên một ngày bách tính kéo đến cúng bái, Thánh mẫu mã nói cùng với Triều Hoa thị nữ cạnh bên điều gì đó. Vào đêm hôm ấy, bạo gan lão tiên sinh mơ thấy một thanh nữ nhân mang triều phục lung linh cầm đèn hoa sen cất cánh đến nói rằng: "Ta vâng lệnh Thánh Mẫu mang lại đây nói cho các người biết rằng, đa số hoạch nạn xưa nay xảy ra là do những người ngần ngừ hành thiện tích đức, sinh sống chỉ biết tham lam, sân si, thù hận nhau. Tất cả đều là vì ông Trời hy vọng cảnh tỉnh những người bắt đầu ban xuống điềm xấu ấy, từ từ bây giờ hãy thật tình sám hối, một lòng hướng thiện. Bởi vậy thì không đề nghị cúng bái, nương nương vẫn sẽ phù hộ các người." Nói xong, Triều Hoa giơ cao ngọn Bảo Liên Đăng, ánh sáng chiếu xa trăm dặm chói lòa, mang đến lúc mở đôi mắt thì không thể thấy tín đồ đâu. Bạo dạn lão đơ mình thức giấc giấc, ông mang chuyện kể đến dân xóm nghe thì ai cũng nằm mơ thấy và một giấc mơ như vậy. Vùng Hoa Sơn vươn lên là nơi sinh cư lạc nghiệp bởi tín đồ dân biết sống lương thiện, vùng ấy biến hóa vùng đất lễ nghĩa. Thánh mẫu mã thi triển thần thông, chướng khí đông đảo bị đẩy lùi, độc trùng chết hết, non xanh nước biếc mọi cả một vùng rộng lớn, mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an. Tín đồ dân vùng này, các biết Hoa đánh Thánh mẫu linh thiêng, trong thường Thánh Mẫu mỗi ngày hương sương không ngừng.Một ngày kia, có chàng thư sinh tăng trưởng núi hướng trực tiếp về phía ngôi đại hùng bảo điện, Thánh chủng loại nghe lời thỉnh cầu của anh ta: "Tiểu sinh lưu giữ Ngạn Xương, mang đến kinh thành thi cử, kính dâng một nén hương, xin nương nương phù hộ tiểu sinh ghi danh bảng vàng." Lúc chú ý vào tượng phật Thánh Mẫu, Ngạn Xương lại thì thầm nghĩ: "Nương nương này kiểu cách yểu điệu, dung mạo vô song như vậy này, thật ko khỏi khiến cho lòng fan ái mộ!" Tam Thánh Mẫu cảm giác tên người phàm kia đó là đang chế giễu cợt mình, bạn dạng thân xem sách thánh hiền mà lại không tồn tại chút lễ nghĩa. Người vừa mong muốn thi triển một chút phép thuật để cảnh báo hắn thì thị người vợ vào báo rằng tất cả Nguyệt Lão mang lại thăm. Tam Thánh Mẫu đảm nhiệm Nguyệt Lão, vừa mang đến nơi ông sẽ báo đây chính là tin hỷ kế tiếp đưa sổ tình duyên cho bà xem. Vào sổ, sợi chỉ đỏ nối tên Hoa sơn Công Chúa cùng Lưu Ngạn Xương, trong ngày đúng tháng sẽ kết duyên vợ chồng. Nguyệt Lão thấy vẻ phương diện của Thánh mẫu liền hỏi: "Công chúa tất cả còn nhớ Tam Lang của Lý Gia chăng?"

Việc này làm thế nào bà quên được, cơ hội sinh vào triều đơn vị Chu, bà chuyển sinh vào một mái ấm gia đình giàu mang tên là Nguyên Chân, từ nhỏ tuổi được hứa hẹn hôn với 1 đại công tử. Vị công tử này chúng ta Lý, mọi fan gọi là Tam Lang, tài mạo tuy nhiên toàn, phong tư tuyệt thế. Tam Lang này từ thời điểm định sẵn thê thất, nghe nói đái thư Nguyên Chân tứ đức vẹn toàn, dung mạo như tiên, trong lòng vô cùng hạnh phúc, tuy vậy lại không ngờ rằng vị tiểu thư vừa bắt đầu chào đời, đang không ăn đồ dùng mặn, không mặc lụa là; lớn lên một chút, chỉ một lòng hướng Đạo. Cha mẹ ngăn cấm không được, bà mẹ khuyên cũng ko xong. Đến khi rộng mười lăm tuổi, bỗng nhiên bỏ nhà ra đi. Công tử Lý hay được tin này, thút thít thảm thương, thổ huyết cơ mà chết. Nguyên Chân đái thư sau thời điểm trải qua mấy năm khổ tu đã thành Đạo quả, được Thượng Đế phong là Nguyên Chân phu nhân, nhan sắc phong chức vị Hoa sơn Thánh Mẫu, nhưng vị công tử đó do cô tuẫn tình mà lại chết, theo lý nhân quả luân hồi, phu nhân vẫn còn đấy nợ công tử kia một món nợ cảm tình nhân duyên. Nghĩ đến đây, bất giác sững sờ. Lưu lại Ngạn Xương này chính là Tam lang Lý gia kia gửi sinh.

Lại nói về Lưu Ngạn Xương, đi đường một ngày dài mệt đề xuất anh nhờ vào góc tường ngủ say, Triều Hoa thị thiếu phụ nhập mộng báo điềm đại hôn sẽ được cử hành tức thì hôm nay. Loáng đó đại trượng phu đã thấy Nguyệt Lão thống trị hôn, Triều Hoa theo sau, mấy cô thị đàn bà vây quanh Hoa tô Công Chúa, đầu team khăn đỏ trùm mang mũ phượng như tục lệ nhân gian, đối lập Nguyệt lão, bái thiên địa xong, rồi vào tân phòng. Bắt gặp Ngạn Xương phong tư tuyệt thế, tuấn tú phi phàm nhưng mà Công chúa lại trường đoản cú dặn lòng mình ko được hễ ái tình, còn nếu không sẽ mất tức thì Thiên căn.

Ba mon sau, giữ Ngạn Xương đã tới khi phải mang lại kinh thành ứng thí, chị em Hoa tô bấy tiếng đang mang trong bản thân hài nhi. Trước khi đi phu quân còn lại cho thiếu nữ một miếng trầm hương thơm gia bảo, căn dặn lúc nào hạ sinh hãy để tên nhỏ là Trầm mùi hương và sử dụng trầm hương có tác dụng dấu hiệu. Chuyện kể rằng lưu giữ Ngạn Xương, sau khi từ biệt Thánh Mẫu, rời ra khỏi núi Hoa Sơn, xuyên suốt dọc mặt đường ngày đi đêm nghỉ, ở đầu cuối đã đến Kinh Thành. Trong tía kỳ thi liên tiếp, hầu như đỗ được địa điểm cao, tất nhiên là được ghi danh bảng vàng, được phong làm quan thất phẩm, không lâu sau vẫn được bệ hạ phái mang đến Đăng Châu làm huyện lệnh. Sau khoản thời gian Lưu Ngạn Xương mang lại nhậm chức, nhớ kỹ lời khuyên của Thánh Mẫu, một lòng mong muốn làm một vị quan thanh liêm, một vị quan tốt. Ko lâu sau, lại sở hữu người mang đến mai mối, nói rằng họ Vương vùng kia cũng được coi là dòng dõi thư hương, gồm một cô phụ nữ tên là Tú Anh. Nam giới nhớ lại rất nhiều lời của Thánh mẫu mã nương nương, nghe nói nhà họ vương là gia đình gia giáo, an phận thủ thường, cô đàn bà có tri thức, am hiểu lễ nghĩa, vốn khét tiếng là fan hiền đức. Liền tìm người dàn xếp bát tự, chuẩn bị sính lễ, không lâu đã lấy bà xã thành hôn. Tú Anh chúng ta Vương kia, hoàn hảo xinh đẹp, hằng ngày vợ chồng gặp mặt nhau, hết lòng tương kính, hồ hết tháng thời buổi này cũng nói theo cách khác là khôn cùng hạnh phúc.Một hôm vợ ông xã Ngạn Xương quốc bộ qua hồ nước sen, từ bỏ xa có tín đồ ngồi thuyền, thuyền trường đoản cú xuôi theo làn nước đến chỗ họ, lúc đương đầu chàng mới nhận biết nàng Triều Hoa. Triều Hoa nói: "Nương nương đầy tháng, sinh hạ nhỏ nhắn trai, khắc tên Trầm Hương. Tiên giới không thể ở thọ được, bây giờ nương nương lệnh mang đến Triều Hoa trao nhờ cất hộ lại con, ngày sau xin được nhờ vào cậy công tử, phu nhân đối xử xuất sắc với đứa bé này, rất có thể nuôi nấng thành người". Trong tâm địa Ngạn Xương trăm côn trùng cảm xúc, bất giác hỏi về Hoa đánh Công Chúa. Triều Hoa u buồn: "Nương nương với công tử, tiên phàm kết duyên, phạm đề xuất luật trời, đã biết thành anh trai là Nhị Lang Chân Quân thi hành chế độ trời, đè dưới núi Hoa Sơn chịu đựng khổ rồi". Triều Hoa đưa cho nam nhi một bức thư căn dặn khi nào Trầm mùi hương khôn bự hãy mở ra xem. Nói dứt Triều Hoa vươn lên là mất.

Xem thêm: Pin Cr2032 Là Gì? Thương Hiệu Maxell & Pana So Sánh Pin Li Ion Và Pin Li Po

Vợ ông chồng Lưu Ngạn Xương cùng Vương Thị tận lực quan tâm đứa trẻ, bắt gặp đứa bé nhỏ này ngày một lớn lên, rồi 1 năm đã trôi qua, vương vãi thị phu nhân đã và đang mang thai sinh hạ một đứa bé bỏng trai, đánh tên là Thu Nhi. Hai đứa con cùng cưu mang, yêu dấu như nhau, đối đãi như nhau. Một hôm Trầm Hương và Thu Nhi hốt hoảng chạy về thưa chuyện, thì ra thời gian sáng đi học gặp mặt Tần Quân Bảo là nam nhi là bé của Tần thái sư, tính tình ngang ngược, bạo tàn, hay ức hà hiếp kẻ khác. Không chịu được nổi sự tình Trầm Hương với Thu Nhi ẩu đang với Quân Bảo, vô tình tiến công trúng thái dương, Quân Bảo yểu mệnh về chầu Diêm Vương. Về phần vương vãi phu nhân, nghĩ đến Trầm hương từ bé dại chịu cảnh không mẹ, sau lúc băn khoăn cũng quả quyết với lưu Ngạn Xương rằng hãy rước Thu Nhi giao nộp đến thái sư, trong lúc đó Trầm Hương yêu cầu mau nệm chạy trốn ngoài tai ách này. Lưu đại nhân ghi nhớ lại lá thư Tam Thánh mẫu gửi cho chính mình vào tám năm về trước, ông nhanh chóng mang nó ra xem. Trầm hương còn nhỏ tuổi, cá tính hiếu thắng ngông cuồng vẫn tồn tại muốn từ mình đền mạng tuy nhiên thử hỏi thái sư bao gồm cần cái mạng của thương hiệu nhóc bé này hay không? cạnh bên hại đàn ông của mệnh quan lại triều đình kiên cố chắc không thoát ra khỏi tội tru di. Sau khi đọc được lá thư của mẹ, biết mẫu mã thân chịu đựng khổ trăm bề bên dưới ngọn hùng sơn, Trầm hương thơm lạy tạ phụ vương cùng kế mẫu lâu nay đã sở hữu công dưỡng dục và kết thúc áo ra đi. Trầm hương vừa đi đã nghe tiếng quan liêu quân công ty họ Tần lục soát hỗn loạn.

Tiểu Trầm hương tám tuổi này, chỉ trong một ngày, đã phải trải qua biến chuyển cố phệ như vậy. Trong nháy mắt, gồm nhà mà thiết yếu về, có người thân trong gia đình mà cần thiết nương tựa, biến hóa đứa trẻ long dong tội nghiệp. Cơ hội đó là cha đưa cậu ra theo cửa sau, chỉ về phía một con phố lớn, nói cùng với cậu rằng kia là con đường dẫn mang lại núi Hoa Sơn, nhưng phiên bản thân trong ban sơ óc mê man, hoảng sợ không biết đã đuổi theo đường nào, cũng ko biết đã đến nơi đâu. Bắt gặp sắc trời đã sắp tối, không tồn tại nơi nương tựa, phiên bản thân mình vẫn còn đó không biết xoay xở thay nào, cảm xúc tủi thân cậu bất giác bự tiếng khóc òa lên. Ngạc nhiên tiếng khóc của Trầm hương lại ghê động cho một vị tiên sư cha đi ngang qua đó. Vị đại Thần Tiên này, tự xưng là "Vô Tri Đạo trưởng". Vị Vô Tri Đạo trưởng này, không có bất kì ai biết được rằng ông ta đang đắc Đạo thành Tiên từ lúc nào, phiên bản thân ông cũng không hề nhớ được rằng mình đã đắc Đạo được bao nhiêu năm rồi. Chỉ là nhớ được rằng đã tận mắt trông thấy thương hải tang điền của thế gian này biến hóa từng lần từng lần, chần chừ là đã bao nhiêu lần. Vô Tri Đạo Thưởng bấm quẻ xem thử thì biết được đứa trẻ này thừa là tất cả duyên cùng với mình, chắc hẳn rằng đây là thiên mệnh trời đất sắp xếp cho Ngài nhiệm vụ này. Đúng thời điểm ấy, Đạo Trưởng đã triển khai quyết định của mình.Vô Tri đạo trưởng đến tìm Trầm hương thơm nói rõ ngọn ngành, cậu nhỏ bé hiểu ra nhanh chóng khấu đầu lạy tạ ân sư, đạo trưởng nói: "Trầm Hương vật nhi, từ hôm nay trở đi, fan làm sư phụ đây vẫn dạy cho nhỏ mười tám loại võ nghệ, bảy mươi hai phép trở thành hóa, để mà đi cứu mẹ ruột thân đang chạm chán nạn ở Hoa sơn kia". Thời gian đó, Vô Tri Đạo trưởng lại lôi ra một viên Tiên đan đưa mang đến Trầm Hương, Trầm mùi hương nuốt xuống bụng, lập tức cơn đói ngay thức thì tan biến, chỉ cảm thấy body toàn thân khỏe mạnh. Hoá ra đây chính là Tiên đan mà Vô Tri Đạo trưởng luyện được, không phần lớn đỡ đói, mà còn tồn tại thể bức tốc thể hóa học và ý thức của bé người. Người phàm ăn uống rồi, có thể không nạp năng lượng không uống, còn rất có thể kéo lâu năm tuổi thọ, sống đến hàng ngàn tuổi.Lại thấy Sư phụ tay chỉ lên chầu trời một cái, một đám mây ngũ sắc cất cánh đến, ông bảo Trầm hương đi lên, nhắm hai mắt lại, tự bản thân cưỡi lên mây, rồi bay lên. Trầm hương thơm mở mắt xem thử, thì thấy mình đã ở trong một ngọn núi lớn. Bốn mặt chỉ thấy núi non trùng điệp, cây xanh bạt ngàn. Sư phụ từ vào lỗ tai móc ra một viên đá bé dại trong suốt phệ cỡ như một hạt đậu, để lòng bàn tay, nháng một cái, viên đá đó mau chóng thuận theo chiều gió mà khủng dần lên, mọi khi một lớn. Một lúc sau, đã biến thành một gian nhà lớn, Trầm hương thơm theo Sư phụ lấn sân vào trong, phòng khách, sân sau, hiên nhà, đơn vị bếp, phòng ngủ, toàn bộ đều không thiếu cả. Hết thảy phần đông thứ phải dùng đến sinh hoạt những có khá đầy đủ cả. Tự đó, Trầm hương liền theo sư phụ Vô Tri Đạo trưởng, hàng ngày học tập võ nghệ, Đạo trưởng cũng dạy đến cậu một số bài công lao tọa thiền,...Thấm thoát đang 8 năm trôi qua, Trầm Hương vẫn 16 tuổi rồi, đổi mới một thiếu hụt niên tuấn tú, nhanh nhẹn. Hôm nay, sau thời điểm luyện võ thuật xong, Sư phụ điện thoại tư vấn Trầm hương đến, nói: "Đồ nhi à, Sư phụ biết tấm lòng muốn mỏi cứu bà bầu của con, không có ngày nào là ko nhớ nghĩ cho mẹ. Con hàng ngày đều siêng năng khổ luyện, ta thấy võ nghệ của con ngày càng thông thạo rồi, nhưng nếu muốn đến Hoa đánh chẻ núi cứu vớt mẹ, vẫn còn đó thiếu một số trong những bảo vật. Thứ nhất cần phải đã có được Huyên Hoa Khai tô Thần đậy kia, mới có thể chẻ núi Hoa Sơn, phá trừ phù chú đè núi của Nhị Lang Chân Quân. Cần phải đến ngọn núi làm việc vùng Đông Hải, trong núi có một chiếc hang, cây rìu thần đó là đang được cất giữ trong loại hang này." Vô Tri Đạo nhân nói xong, kéo Trầm hương cưỡi lên mây, chưa tới một khắc hạ áng mây xuống. Trầm hương xem thử, thì thấy mình sẽ đứng bên dưới chân một ngọn núi lớn. Sư phụ chỉ về phía một ngọn núi cao nhất, nói với phái mạnh rằng: "Con bắt gặp ngọn núi cơ không? dòng hang đó đó là ở bên trên đỉnh của ngọn núi đó. Con hoàn toàn có thể đi lên theo đường núi này, trên đường đi, sẽ có được mấy quan ải, có thể vượt qua được tốt không, đành phải hoàn toàn dựa vào phiên bản thân con vậy".Sau lúc vượt sang một đồi núi, trước mắt xuất hiện thêm một mẫu hồ mập chắn ngang đường đi. Trường hợp muốn tiếp tục đi lên đỉnh núi, thì buộc phải đi thanh lịch bờ bên kia bắt đầu được. Chỉ thấy loại hồ này to lớn vô biên, điều kỳ lạ chính là hồ nước này trọn vẹn tĩnh lặng, ngay đến một chút ít sóng gợn cũng ko có, thật khiến cho người ta cảm giác không sao giám sát và đo lường được, cũng lừng chừng độ sâu là bao nhiêu. Đang nhìn ngó chung quanh, xem xem có đường rất có thể đi vòng qua giỏi không, bỗng nhiên nghe thấy mặt tai có tiếng nói rằng: "Trầm Hương, nếu con mong mỏi đi mang lại đỉnh núi, rước được rìu thần, thì rất cần phải từ trong hồ nước này bơi lội qua. Hồ lớn này có tên là hồ Sinh Tử. Phàm là những người dân muốn vượt qua ao nước này, rất cần phải là những người không sợ hãi chết. Tham sống sợ hãi chết, nhẩy vào trong nước, nước này trường đoản cú sẽ phân minh được, hễ vào trong nước, khó khăn mà sống sót trở ra được".Lời còn chưa nói dứt, đang tung mình khiêu vũ xuống hồ. Nước vào hồ hệt như tấm lụa, thân thể nhảy vào trong nước, trơn tuột trượt vô cùng. Chỉ thấy nước trong hồ quấn chặt đem toàn thân, trực tiếp vào từng thớ thịt. Thật là có cảm giác đau khổ như bị mặt hàng ngàn hàng chục ngàn mũi kim đâm. đại trượng phu vội quà tĩnh trọng tâm nín thở, đứng vững tinh thần, tập bơi sang bờ mặt kia. Trầm Hương cắn chặt răng, ra sức rứa gượng tập bơi về phía trước, theo đó cảm giác khổ sở kia cũng trường đoản cú từ biến hóa mất. Cánh tay, cẳng bàn chân lại đầy đủ có cảm xúc trở lại, còn cảm giác hai cánh tay càng thời điểm càng tất cả sức lực, lưỡng lự rằng tôi đã bơi được bao lâu, cuối cùng bơi sang trọng được bờ bên đó rồi. Tương truyền ai thừa qua được nước hồ Sinh Tử sẽ rất có thể thay domain authority đổi thịt, cường tráng bội phần. Trầm hương cảm thấy sức lực lao động tràn trề, con trai nhìn lại bản thân trong nước hồ thì thân thể cao lớn tráng khiếu nại mấy phần. Nghĩ đến lại thường xuyên đi tìm bảo bối về cứu mẹ.Trầm Hương từ bây giờ đây bởi đã được nước trong hồ tôi luyện, buộc phải đi trên tuyến đường núi lập cập như bay, cứ như thể đi bên trên đất bởi vậy, thư thả lạ thường. Một thời gian sau, lại cho một nơi, chỉ thấy trước mắt là một biển lửa rộng lớn mênh mông, trải lâu năm khắp núi đồi, chắn ngang trước mặt.Lúc đó lại nghe âm nhạc từ ngọn đại tô kia: "Đây đó là Hỏa Diệm sơn. Hỏa Diệm sơn này, lửa nơi này không giống với Hỏa Diệm tô của nhân gian, nhưng là Tam Muội chân hỏa. Fan phàm lấn sân vào ngay tức khắc sẽ bị thiêu hủy đến không còn sót lại vết tích gì. Trầm Hương, hay là quay trở lại đi. Hà tất cần mạo hiểm lớn như vậy? Tam Muội chân hỏa này, chuyên thiêu đốt cái tâm vọng niệm của tín đồ đời, phàm là những người dân có dòng tâm ước danh ước lợi, phần đa khó mà thoát ra khỏi biển lửa, ko thể tồn tại trở ra được, nhưng lại thử hỏi bên trên đời này có ai hoàn toàn có thể buông vứt tâm danh lợi cơ chứ? Vậy buộc phải xưa nay không hề gồm ai có thể đi qua được. Cậu có muốn thử không? Hễ lao vào rồi thì cần thiết nào con quay trở ra được nữa." Trầm mùi hương nói giữa khu đất trời: "Trầm hương thơm này, nếu không phải vì để cứu vãn mẹ, tôi vẫn không bao giờ để cho em trai Thu Nhi đi đền mạng, vậy thì tôi đang từ lâu không còn trên cõi đời này rồi, còn cầu danh, ước lợi gì nữa chứ? danh lợi chẳng khác gì bùn đất, cứu người mẹ mới là đại nghĩa".Một mình xả thân biển lửa, khá nóng nấu nung thân thể. Trầm hương thơm dũng khí cách thẳng, trường đoản cú niệm ngọn lửa cơ vốn cũng chính là sắc không, vẫn là không tồn tại. Hôm nay kì tích vẫn xuất hiện, phần đông hàng lửa đỏ nép mình mở đường đến Trầm hương tiến bước. Khi thoát khỏi biển lửa, nhục thân đại trượng phu lại không thể có một vệt thương nào, tự cảnh tỉnh bản thân phải luôn luôn đề phòng, lừng khừng sẽ còn kiếp nàn nào tiếp đây nữa đây. Từ bỏ xa tất cả tiếng pháo nổ vọng lại, âm thanh giống như những loài dã thú đang chạy bầy. Kì thực bao gồm một con hươu, một nhỏ cọp cùng một bé thỏ chạy đến. Âm thanh lại từ ko trung vang vọng: "Chúc mừng Trầm Hương, ngươi đang vượt khỏi hồ nước Sinh Tử, lửa Danh Lợi, cha con thú kia là thứ hiến tế khu vực động Thần Phủ, ngươi chỉ cần giết bọn chúng lấy tiết tươi nhằm tế thần thì đã lấy được rìu thần." Trầm hương không nói gì, chỉ đi liền mạch về ngọn đại lĩnh phía trước, mang đến nơi chắp tay khấn rằng: "Trầm hương thơm vượt muôn kiếp nạn để cứu bà bầu nhưng lại ko thể vị tư sự của phiên bản thân mà ám sát sinh linh vô tội, nếu gồm thể, xin mang máu thiết yếu mình tế lễ." Cửa rượu cồn quả nhiên mở ra, ánh sáng của rìu thần chói lọi khắp nơi. Chàng thế lấy bảo vật, bên trên có ghi: "Năm trăm năm sau, lưu lại Trầm hương thơm là tín đồ phá quăng quật miếng bùa này." Trầm mùi hương gỡ quăng quật bùa thần, sư phụ từ bỏ xa đằng vân cất cánh đến.Lại kể đến Nhị Lang Thần ở tiệm Giang Khẩu, chuyên chức là vị Thần chấp pháp tuần tra khắp thiên giới, siêng quản bài toán chư Thần lớn nhỏ dại trong tam giới vi phạm thiên quy giới dụng cụ rồi giới thiệu sự trừng phạt. Chuyện của Thánh chủng loại nương nương này, ông từ sớm đã nắm vững sự tình. Ko lâu sau khoản thời gian Lưu Ngạn Xương bong khỏi Hoa Sơn để vào ghê thành ứng thí, Chân Quân niệm động Thần chú, lệnh mang đến Đại Lực Thần, dời gửi núi Hoa Sơn, núi Hoa Sơn tức khắc nhô lên ngoài mặt đất mà cất cánh lên không trung. Thời gian này, Thánh chủng loại đang ngồi ngay ngắn tọa thiền vào miếu, lần khần làm sao, toàn thân đột bay lên ko trung, rồi lửng lơ hạ xuống mặt đất, núi Hoa Sơn ngay thức thì từ trên đầu chụp xuống. Chú ý lại lần nữa, toàn thân của bản thân đã nỗ lực một bộ tù phục màu sắc trắng, bị đè dưới núi Hoa Sơn, ở phía bên trong một dòng hang cồn chật hẹp. Trong tâm địa bà lập tức rõ ràng rằng mình hiện nay đang bị chấp pháp Thiên Quy. Như vậy, Thánh mẫu ở vào thiên lao, thiền định một mạch sẽ là 16 năm của nhân gian, lúc này biết được con ngoan báo hiếu sẽ đến cứu mẹ đã lệnh mang lại Triều Hoa nghênh đón. Từ bây giờ Trầm Hương cùng rất Sư phụ đã đi đến núi Hoa Sơn, Triều Hoa chỉ dẫn, lên thẳng đến ngọn núi chính, Trầm hương giơ cây rìu thần lên, cần sử dụng hết công sức của con người bình sinh, kêu mập một tiếng: "Mở!". Chỉ nghe thấy rìu tê giáng xuống, mặt khu đất rung chuyển, giờ vang thấu trời, muôn đạo kim quang. Chỉ thấy núi Hoa tô chia bóc thành hai, từ giữa Thánh mẫu mã thăng thiên, chân cưỡi mây lành ngũ sắc, quần áo tiên tử, kèm theo ánh hào quang rực rỡ. Bây giờ lại bắt gặp từ bên trên đỉnh núi Hoa Sơn gồm một tấm phù chú màu vàng cất cánh xuống, Thánh chủng loại giơ tay đón lấy, bên trên có viết: "Mười sáu năm tiếp theo Trầm hương thơm chẻ núi cứu vớt mẹ".

Ngày nay sinh sống trên đỉnh núi phía tây của Hoa Sơn, còn có một tảng đá lớn dài thêm hơn mười trượng đứt ra thành ba đoạn. ở bên cạnh tảng đá lớn tất cả cắm một cây rìu fe hình lưỡi liềm cao bảy thước nặng hơn ba trăm cân, nghe nói đó đó là Khai tô Thần che mà Trầm hương năm xưa đã dùng làm chẻ núi Hoa Sơn cứu vãn mẹ.