Nắng mưa là chuyện của trời

     

“Hôm nay chúng ta nghỉ sớm! những em ngồi lạng lẽ trật trường đoản cú nha” – Lời thông báo của cô khiến cả lớp hò reo trong sung sướng.

Bạn đang xem: Nắng mưa là chuyện của trời

Còn với Hải, niềm vui ấy chưa kéo dãn dài bao thọ thì đại họa sát như sắp tới với anh chàng.

“Tao biết mi đang cất tao điều gì mà” – Một lời nói của cô bạn kế bên lập tức dập tắt trọn vẹn nụ mỉm cười hân hoan của Hải.

Hải tươi cười quay sang bé Vy bằng một khuôn mặt của một “chú nai đá quý ngơ ngác”, quả không hổ danh là thành viên câu lạc cỗ Kịch của ngôi trường :

“Làm gì có !”.

“Mày thích các bạn mới hả?” – Vở kịch hạ màn vào thất bại, đáp lại khuôn mặt hồ hởi của Vy là vẻ khía cạnh cứng như đá, nhưng mà tảng đá này còn hiện giờ đang bị nung đỏ một giải pháp quá mức.

“Không gồm đâu nè” – Tảng đá bị nung sắp đến nổ tung đùng một phát được một xô nước lạnh lẽo tạt vào, mang lại vẻ bình thản trên mặt một cách mau lẹ nhưng trái tim hy vọng manh của Hải gần như văng thoát khỏi lồng ngực.

“Không gồm thì thôi! Tao chỉ hỏi xem cách biểu hiện của mi thôi!” – mùa xuân tưng bừng trên gương mặt cô nàng mỹ nhân kia nhanh chóng thay bằng một mùa thu úa tàn cùng bầu trời mênh mông thất vọng.

Cuộc thẩm vấn bao gồm phần khó khăn coi đó sau cuối cũng chấm dứt bằng một giờ đồng hồ trống ra về.

Hải gấp rút thu dọn cặp sách để kịp phóng thoát ra khỏi lớp trước cơn lốc dồn dập những nghi ngại của bé Vy đã sắp đổ xô vào cơ mà cậu cảm nhận được. Cô bạn chí cốt của Hải đâu chỉ là đứa dễ vứt cuộc như vậy, chỉ với nó sẽ nghỉ giữa giờ để chuẩn bị cho hiệp nhì của cuộc thẩm vấn dự là gớm hoàng hơn khi nãy thôi.

Không điều gì hoàn toàn có thể qua đôi mắt một bé hủ, quan trọng khi nó đã tận mắt chứng kiến cảnh bom tấn của một bộ phim truyền hình đam mỹ sắp đến được châm ngòi: Một thằng nam nhi nhìn như say một thằng con trai khác, và quan trọng đặc biệt hơn nữa nó lại là “chị em bình thường động” mà bấy lâu nay vẫn được yêu thương chiều hotline là “tiểu mỹ thụ”.

Người tính không bởi trời tính, góc nhìn của Hải vô tình (và chắc hẳn rằng là vắt tình) lâm vào hoàn cảnh dãy bàn trên, khu vực “tình yêu sét đánh” của cậu cũng đang thu dọn sách vở. Chiếc vẻ anh tú lẫn một ít gì đó lạnh lùng của cậu bạn mới như một ma lực giữ lại lại ánh mắt của Hải. Cậu ngây tín đồ trước con fan hoàn mỹ kia, trên đôi mắt to cùng trên dáng tín đồ rắn rỏi, những điều này rất thông thường với một đứa con trai, cơ mà khi phần đa điều bình thường đó hiện lên trên thằng bạn mới, Hải cảm thấy được một mị lực lạ cuốn hút lạ thường địa điểm Phong.

Kế hoạch đào tẩu của Hải dứt trong thua thảm là thế đấy! với chắc chúng ta cũng sẽ tưởng tượng được điều gì sẽ xẩy ra khi tổng thể khung cảnh ngọt ngào và lắng đọng khi nãy sẽ lọt vào tầm khoảng mắt của cô ý tiểu thư cơ rồi chứ? tuy nhiên Hải không quan tâm, vì bạn ta tất cả câu: Chết vì chưng trai là chết choc êm ái! Cậu sẵn sàng chuẩn bị lấy cái chết để đánh đổi bằng việc được ngắm say sưa cậu bạn mới kia mà.

Trong lớp học vắng được sơn lên bằng màu nắng nhạt yếu hèn ớt của chiều tối tà, cuộc tra khảo lại tiếp tục diễn ra, mang cho phần đông hàng mây vẫn trôi xa xăm về vị trí tít tắp của bàn chân trời sẽ ửng hồng…

“Ngày đầu ngơi nghỉ trường tốt không con?” – giờ dì Phan dìu dịu vang ra từ góc bếp lúc nghe đến tiếng cặp của Phong uể oải vất bên trên bàn.

Đáp lại thắc mắc của dì là sự im re vốn bao gồm của căn nhà 5 phút trước.

“Vậy thôi con lên phòng chào tía đi” – Dì vẫn chũm mỉm cười.

Mẹ của Phong mất trong một vụ tai nạn giao thông vận tải khi cậu vừa lên lớp 3. Tía của cậu là quản trị tập đoàn è Gia danh tiếng kế tiếp đã rước về một người đàn bà vì không thích con mình còn bé dại đã mau chóng cảnh ko mẹ. Dì Phan là một trong những người đàn bà tốt, từ thời điểm ngày về nhà, dì nhiệt tình yêu thương, chăm lo Phong như bé ruột. Cho dù được nuôi nấng và cảm giác được sự thương yêu từ bé, cơ mà khác với mọi đứa trẻ em khác, Phong không một ngày xem bà là chị em mình .

“Cho cho dù cả đời này nuốm nào đi nữa, bà cũng không bao giờ thay nỗ lực được bà mẹ tôi đâu” – Cậu từng thốt lên câu nói hung ác đó lúc bà liều mình cứu vớt cậu khỏi một loại xe hơi sẽ lao cho tới năm cậu học lớp 6.

Có lẽ kia là lời nói tàn nhẫn ở đầu cuối mà dì Phan cần nghe tự Phong, suốt trong gần 5 năm sau đó, cậu vẫn chưa nói cùng với bà một lời nào.

Con tín đồ ta lúc đã chịu đựng đựng quá nhiều, thì từ bỏ phản chống sẽ trở cần cam chịu đựng rồi vẫn quen dần với điều đó, còn với dì Phan chỉ bao gồm chịu đựng với cam chịu, bà không lần như thế nào quát mắng xuất xắc la rầy Phong. Đáp lại sự coi thường của cậu con trai là nụ cười cam chịu, bà luôn luôn xem cậu là người con chưa gọi chuyện, khi lớn lên nó đã hiểu cùng thương bà.

“Trường new có xuất sắc không con?” – Ông Lâm lật giở từng trang báo, bất thần hỏi khi cậu con trai vừa cúi đầu ” xin chào ba”.

Xem thêm: Tổng Hợp Lỗi Không Nộp Được Tờ Khai Thuế Qua Mạng Và Cách Khắc Phục

“Dạ ổn!” – Phong bình thản đáp.

“Vậy thì tốt! Đó là 1 trong những ngôi trường tốt có tiếng! cha đã chiều ý con mà chuyển trường, do vậy nhỏ phải nỗ lực học để sau này Trần Gia có fan tiếp quản” – Ánh mắt ông vẫn duy trì yên nơi hồ hết trang báo, bé dại giọng nói.

Ngoài trời, trên hàng cây sứ mặt vệ đường, có bầy chim kim cương anh đang chứa lên bản đồng ca cuối ngày.

“Không!!!”- Hải ngồi bật dậy hét lớn.

“Nay anh nhị lạ lắm! giống hệt như đang ưa thích ai á! tất cả gì kể em nghe đi nè!” – Cô em gái kéo ghế giáp giường Hải, hiếu kỳ hỏi.

Có lẽ sau màn thẩm vấn stress trên lớp khi nãy, đây là màn thẩm vấn tiếp theo sau ngay lúc Hải về nhà.

“Hai xem xét anh nào hả?”- Cô nhỏ bé tung loại chăn ra, kề cạnh bên mặt ông anh tội nghiệp hỏi cho tới tấp.

Hải có lẽ rằng là anh chàng may mắn (có thể là khôn xiết rất may mắn), như số trời đang an bài, sau khi biết bản thân bị “bẻ cong” cũng chính là lúc anh chàng phát hiện bao bọc mình là cả một thế giới hủ: trường đoản cú con bạn bè cho mang lại cô em new lên lớp 8.

“Mày điên hả My!!!” – Hải hét lớn, xô cô em gái bổ xuống giường.

Viễn cảnh hồi chiều ở lớp lặp lại, Hải đỏ khía cạnh vùi nguồn vào gối.

“Cái gì mà ồn ã quá vậy? Xuống ăn cơm nhanh đi!” – Tiếng bà mẹ tức buổi tối vọng lên, ngửi được mùi của sự nguy nan chết chóc sắp tràn vào phòng, hai bằng hữu một mạch chạy xuống bếp.

“Hôm ni lớp có gì vui không con?” – ba vừa gắp thức ăn uống vừa hỏi.

“Lớp nhì nay có chúng ta mới á ba!” – bé My hối hả cướp lời – “Á!!!” – Hải lườm mắt với con trẻ tọc mạch, thẳng chân đá vào đầu gối nó.

“Trai giỏi gái vậy Hải?” – Đến lượt người mẹ hỏi.

“Trai á mẹ! Nghe nói đẹp trai lắm” – Tội nghiệp cho ông anh đen đủi kia – “Á!!!” – tiếp tục bị đá.

“Dạ nhỏ no rồi, bé lên phòng trước nha” – Khổ thân đàn ông trai lúc chỉ vừa ăn uống vài thìa cơm trắng phải nhanh lẹ chuồn lên phòng nhằm trốn con trẻ nhiều chuyện kia.

Chạy lên cầu thang, Hải vẫn con nghe loáng thoáng tiếng con em của mình đang ngân nga dưới bàn ăn:

“Nắng mưa là bệnh lý của trời, tương bốn là bệnh lý của tôi yêu chàng”.

Phố đã lên đèn, tuyến phố trước bên Hải sẽ thưa người, bầu trời đêm như tấm vải vóc nhung đen ăn điểm xuyết hàng vạn vì tinh tú.

Đêm đó, Hải ko ngủ được. Cậu đắp chăn, lăn qua lăn lại khiến chiếc chăn rơi xuống giường thời điểm nào không hay. Hải không bi quan nhặt lên, dường như có số đông ý nghĩ miên man níu giữ lại cậu lại, gác tay lên trán, chú ý trân trân trần nhà, Hải không thể phân tích và lý giải được cảm xúc lúc chiều của bản thân là gì. Chưa khi nào cậu nhìn trai mà lâm vào yếu tố hoàn cảnh khó coi như thế. Phần đông hình ảnh về cậu bạn mới, về bước chân đầu tiên bước vào lớp bên trong cái không khí tĩnh lặng quái dị cứ ùa về trong tâm địa trí Hải thời gian này.

Căn chống tĩnh lặng ngập trong ánh trăng, có chàng trai ôm gối say sưa như ôm trọn những cảm giác lạ kì về thằng bạn mới lúc này vào trong giấc ngủ, văng vẳng mặt tai là nhị câu thơ của con trẻ khi nãy: