Hồi ức của chúng ta

     

Tôi tốt nghiệp trường Đại học S loại trung bình, bản thân vốn dĩ đã không có điểm nổi bật tuyệt giỏi giang gì, vậy nên rất hoang mang không biết sau khoản thời gian ra trường sẽ ra sao.

Bạn đang xem: Hồi ức của chúng ta

Còn nhớ, ngày đầu tiên tôi gặp anh là vào một buổi chiều cuối mùa thu. Lúc mà những cơn gió lạnh đầu mùa từng đợt kéo về, lúc ấy tôi đang run rẩy lập cập vì lạnh đứng chờ xe pháo bus, Kỷ Lăng tay cầm áo vest đi ngang qua rồi như vô tình đánh rơi áo trúng chân tôi. Anh ngoảnh đầu lại nhìn thấy liền cau mày, "Này, sao cô không nhặt áo giúp tôi?"

Tôi giật giật khóe miệng, "Liên quan quái gì đến tôi?"

"Cô... được lắm... Nói mang đến cô biết, chiếc áo vest này ba tháng lương của cô trả cũng không..."

Anh chưa nói ngừng tôi đã thuận chân đá phăng luôn cái áo ra phía xa, vừa đúng lúc xe bus tới, tôi chui tọt lên trên, nhìn thấy anh mặt ngơ ngác. Ăn bận lịch sự trọng như vậy khả năng cao là một kẻ lắm tiền, nhưng tính tình thế nào lại dị hợm đến vậy?

Khi đã trở thành vợ chồng, tôi mới biết thì ra năm đó, chúng tôi chưa phải là lần đầu gặp nhau, anh nói, anh thích tôi đã rất lâu rồi, nhưng tôi lại không để ý đến anh.

"Em có biết anh phải vất vả thế nào không? Ngày hôm đó, anh đã dồn hết bao nhiêu can đảm tích lũy được trong nhị mươi tía năm làm người của mình vậy mà đến một cái liếc mắt em cũng không thèm để ý đến người ta."

"..."

Anh bắt đầu kể lể, "Hôm đó anh đã cố tỏ ra lạnh lùng như thường nhưng cứ nhìn thấy em là tim anh đập loạn cả lên. Vốn dĩ định giả vờ làm rơi áo, sau đó sẽ bắt em mang về giặt, vừa có cái cho em khoát áo không bị lạnh vừa có cớ để gặp em. Ai ngờ... Em lại một cước đá bay luôn cái áo..."

Tôi chỉ còn biết cười trừ, "Ai bảo anh không huỵch toẹt ra luôn."

"Làm sao mà nói được, nhìn thấy em là chữ vào đầu chạy loạn cả lên."

"..."

Ngày ... Tháng ... Năm ...

Xem thêm: Thực Hư Về Dịch Vụ Xóa Nợ Xấu Ngân Hàng Trên Hệ Thống Cic Dễ Dàng

Mới ra trường đã thất nghiệp, số tôi luôn luôn xui xẻo như vậy.

Đành chỉ biết ở nhà nằm ăn bám rồi nghe mẹ mẹ đại nhân giới thiệu từng đám coi mắt, tôi cáu bẳn không chịu đi thì bà lại bắt đầu bài ca huyền thoại.

"Mày tính thế này cả đời sao con? Mày không lấy chồng vì mày thì lấy đến hai cái thân già này đi chứ. Còn không xem mắt thì mau chóng cuốn gói đi kiếm việc làm đi."

Tôi ậm ừ nói sẽ sớm đi làm, nhưng rồi 'sớm' đó lại tận mãi đến nhì tháng sau, trong lúc đi tải tương mang lại mẹ tôi nhận được một chồng tờ rơi tuyển nhân viên của tập đoàn X.

Quả thực là một tập đoàn lớn, không hẳn là về mọi mặt nhưng lại rất có tiếng tăm, bởi vì đang thất nghiệp, tôi cũng muốn thử vận may của mình xem thế nào, không ngờ lại có thể vào được một cách thuận tiện như vậy.

Về sau tôi mới được nghe trợ lý Trần kể lại.

"Chủ tịch nói đầu óc cô đơn giản quả thực chẳng sai. Cô nghĩ vì cái gì mà một tập đoàn lớn như chúng tôi lại phải đi tuyển nhân viên bằng cách phát tờ rơi? Nói mang lại cô biết, lần đó chủ tịch buộc tôi phải dùng cách này để tuyển nhân viên. Anh ta còn bắt tôi phải chăm rải tờ rơi ấy ở gần quần thể vực cô ở một chút. Mà năm đó, chỗ nhà cô đang mùa mưa, ngập lún đủ chỗ, tôi lại lười nên không phát chỗ đó. Chủ tịch biết được chỉ tặng tôi câu 'Trừ lương tháng này' rồi tự xắn quần cầm đống tờ rơi chạy đi đến quần thể nhà cô."