Hình bánh sinh nhật vutruyện 18 ngôn tình wattpad

     

Truyện đầu tay của uEn.

Bạn đang xem: Hình bánh sinh nhật vutruyện 18 ngôn tình wattpad

Có thể còn nhiều lỗ hổng.Mọi fan đọc vui chơi giải trí thôi nè....Giang Hạ Nhi chị em mất sớm... More


You are reading

Vợ yêu của thiếu hụt gia!

General Fiction

Truyện đầu tay của uEn. Có thể còn những lỗ hổng.Mọi tín đồ đọc vui chơi giải trí thôi nè....Giang Hạ Nhi người mẹ mất sớm, bố lấy bà xã kế thường xuyên bị ngược đãi...


Cảm xúc lúc này của Hạ Nhi hoàn toàn là không nghĩ đến, cô chưa từng nghĩ lại nhận được lời chúc sinh nhật từ anh như vậy. Dù sao thì hiện tại cô cũng đang với thân phận Dịch Khả Nhi, ngày sinh nhật của Dịch Khả Nhi đã qua rồi, hồi đấy khi cô vừa mới tới Dịch Gia họ chẳng phải là kiếm cớ tổ chức sinh nhật cho cô để mời khách khứa đến đó sao. 

Dưới danh nghĩ sinh nhật chẳng qua chỉ là muốn công khai cô mà thôi. Hạ Nhi một chút xúc động cũng không có, lúc ấy cô đối với mọi thứ cũng chỉ là nhạt nhòa.Hôm đó cũng là lần đầu tiên cô nhận được nhiều quà như thế đáng tiếc không phải sinh nhật thực sự của mình. Vô số món quà đắt giá bày trong phòng, trái tim có chút mông lung nhưng vì vào lòng luôn nghi ngờ, nghĩ ngợi nên không có cảm giác an toàn vì thế cũng không nghĩ nhận được quà là vui. 

So với ngày hôm ni cứ ngỡ là sinh nhật của Giang Hạ Nhi bị lãng quên, cuối cùng lại nhận được vô số hoa hồng thắm rực rỡ đặc biệt là món quà từ người đàn ông đầu ấp tay gối bên cạnh mình, anh nhớ tới sinh nhật của cô khiến mang lại trái tim bé bỏng thấy hạnh phúc vô cùng.Cô không nhắc đến sinh nhật của mình với Hàn Thiên Dương cũng tại suốt bao năm đã qua đi, sinh nhật ngoài lời chúc với món quà nhỏ của bạn thân thì cũng chẳng ai nhớ tới, cô cũng không quan tâm quá nhiều đến chuyện tổ chức sinh nhật. 

Trên mạng có bài viết 'đã từng khóc trong ngày sinh nhật của mình chưa?' ôi, đối với Hạ Nhi hầu như sinh nhật nào cô cũng khóc. Có một năm, vì nhà không được khá giả nhưng đến sinh nhật của cô, mẹ có dành tiền cài đặt cho cô một chiếc bánh sinh nhật nho nhỏ ai ngờ buổi tối ông bố cơ vừa nhìn thấy chiếc bánh, dưới sự vui vẻ của bố mẹ nhỏ ông ta đã vừa chửi vừa đánh mẹ còn đập nát cả bánh sinh nhật. 

Hạ Nhi lúc đó vô cùng đau lòng sự tủi thân dâng tràn trong tâm trí theo đó là nỗi ân hận vì mình mà mẹ bị đánh. Cũng từ đó cô không bao giờ cần tổ chức sinh nhật nữa.Hiện tại đã khác rồi, đã không còn vất vả khổ sở như trước nữa. Hàn Thiên Dương tiếp một lần lại đến cô sự bất ngờ, niềm vui sướng tràn ngập trong trái tim bé nhỏ. Đôi mắt lúc này nhìn người đàn ông trước mắt, cùng là đàn ông tại sao anh với bố ruột cô lại khác nhau đến như vậy. 

Người đàn ông không hề thân thích giỏi họ hàng ruột thịt gì, anh chẳng qua chỉ mới bên mình còn chưa nổi một năm nhưng lúc nào cũng quan lại tâm, săn sóc yêu thương mình vô điều kiện. Từng chút từng chút dùng những hạnh phúc ấy để chiếm lấy trái tim đầy tổn thương của Hạ Nhi. Anh đối với cô còn hơn cả người thân ruột rà. Hạ Nhi cô chưa từng nghĩ đến, sẽ có một người đàn ông tình nguyện, hết lòng với mình như thế. 

Đôi lúc cô nghĩ trong cuộc sống của mình có một người đàn ông tệ bạc thì ông trời cũng sẽ mang đến cô một người đàn ông khác trái ngược hoàn toàn với người đàn ông tệ bạc kia.Trái tim run lên không kìm được cảm xúc hạnh phúc vào lòng, mắt ngân ngấn nước cuối cùng không nhịn được mà chảy xuống. Cô đưa tay ôm lấy anh, ôm lấy hạnh phúc của chính mình. Cả đời này cũng không muốn buông anh ra, ai cũng không ngăn được cô, không ai hết.Hàn Thiên Dương ôm lấy cô vợ bé nhỏ của mình, anh dỗ dành cô đừng khóc nữa: "Ngoan nào, ngoan nào. Ngày sinh nhật không được khóc."Nghe anh nói vậy, cô càng xúc động hơn, nước mắt chảy càng nhiều ướt cả một mảng áo của anh. Cô muốn nói với anh, đây là nước mắt hạnh phúc nên khóc một chút cũng không sao nhưng không tài nào mở miệng được, đành cứ vậy mà ôm anh.Cảm giác cô vợ của mình càng khóc càng hăng, áo đã ướt một mảng lớn, Hàn Thiên Dương đành nhỏ giọng thì thầm với cô, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng ẩn ứa sự yêu thương vô bờ bến của anh đối với cô: "Thôi nào, bánh sinh nhật cũng muốn được em thổi nến rồi đó."Hạ Nhi nghe nói còn có bánh sinh nhật, cô bất ngờ cũng cố gắng kiểm soát nước mắt của mình lại vệ sinh hết nước trên mặt vào phần áo khô của anh sau đó để anh dẫn mình hướng tới nhà bếp. Trên bàn ăn, một chiếc bánh sinh nhật hình trái tim màu đỏ hồng tượng chưng đến tình yêu của hai người. Chiếc bánh còn khắc cả hình nhỏ lợn chính là tuổi của cô, nhỏ lợn nhỏ nhỏ xinh xinh. Trên bánh sinh nhật còn có cả hình của cô và anh chụp tầm thường với nhau trong lúc đi tuần trang mật, rất sinh động. Dòng chữ "chúc mừng sinh nhật vợ yêu" bên dưới còn có cha chữ "Giang Hạ Nhi" lấp lánh nổi bật lại khiến mang lại tâm trạng của cô thêm phần xao xuyến.Hàn Thiên Dương sau khoản thời gian châm nến thì bảo cô mau ước đi. Hạ Nhi cũng nghe theo lời anh, cô chắp nhì tay vào nhau lặng lẽ ước. Sau cùng lại thổi nếu một hơi đều tắt sạch. Nghe nói nếu thổi nến tắt hết một lần thì điều ước sẽ có xác suất thành sự thật nhiều hơn.Hạ Nhi cũng không có ý định cắt bánh sinh nhật, chỉ cầm lấy dĩa dùng để ăn bánh xắn một miếng nhỏ đưa tới bên miệng Hàn Thiên Dương, nhưng anh lại từ chối anh nói: "Vợ ăn trước đi, xem có ngon không?"Nhìn ánh mắt ao ước chờ của anh, cô không nghĩ nhiều mà tùy hứng hỏi đùa: "Bánh anh làm à?"Ai ngờ thấy anh gật đầu thật, cô cũng chẳng biết phải diễn tả gì nữa. Hạ Nhi dứt khoát đưa miếng bánh vào miệng, sau đó gật đầu lia lịa: "Ngon lắm, anh mau ăn thử đi." nói rồi, cô cũng chẳng ngại mà đút mang đến anh ăn. Hàn Thiên Dương khẽ gật đầu, ánh mắt ngọt ngào nhìn cô, thấy trên môi nhỏ xinh còn vương một chút kem anh không ngần ngại mà cúi xuống hôn lên đôi môi của cô. Hai người lại chìm đắm với nhau một lúc lâu, không định ăn bánh kem nữa mà ăn cháo. Nghe nói món cháo này còn ngọt hơn cả bánh kem nên nhị người mới nghiện như vậy.Không biết qua bao lâu, tiếng chuông cửa reo lên. Mặc dù rằng hơi bất mãn nhưng nhì nhân vật chính vẫn buông nhau ra. Hàn Thiên Dương đi xem ai còn Hạ Nhi ngồi lại ăn bánh kem. Cô nhìn thấy mấy dòng chữ trên bánh, lấy làm liền dùng thìa vớt dòng chữ lấp lánh đó ăn thử xem có vị gì không. Cảm nhận được một chút vị chua nhẹ, ngon lắm.Ai nghĩ đến vừa ăn dòng chữ đó kết thúc Hàn Diệu Lan liền xuất hiện. Trong lòng Hạ Nhi xuất hiện một thứ cảm giác vô cùng kỳ lạ. Giống như có một bí mật không thể để người khác biết đang nằm phô trương ở đó, mà vô tình lại bị cô dọn dẹp đi sau đó người truy vấn tìm bí mật liền xuất hiện, cảm giác vừa đúng lúc, khiến cho Hạ Nhi không nhịn được mà sờ mũi. Hàn Diệu Lan vừa nhìn thấy chị dâu, cô cứ nghĩ chị sẽ ở vào thư phòng cùng anh nhị để học bài, không ngờ lại đang trong nhà bếp ăn uống. Nhìn thấy bánh kem, Hàn Diệu Lan liền chạy đến muốn xin ăn.Hạ Nhi đương nhiên đồng ý, cô lấy một chiếc dĩa mới đưa mang đến Hàn Diệu Lan còn nghe cô ấy tùy tiện hỏi: "Anh cũng ăn mừng mang lại bài viết của chị sao?""Ừ." Hạ Nhi nhàn nhạt trả lời.Hàn Diệu Lan tấm tắc khen bánh ngon, còn nhìn cả bức ảnh của nhị người tâm trạng cũng hạnh phúc lây: "Anh chị lại chơi mảnh rồi. Đáng lẽ nên gọi em cùng mọi người nữa."Hạ Nhi cười cười, không nói gì. Mãi một lúc sau, mới mở miệng hỏi Hàn Diệu Lan: "Chuyện bé Bon, thế nào rồi?"Hàn Diệu Lan như sực nhớ ra mình đến đây vì mục đích gì: "À đúng rồi, em đang định thanh lịch nói với chị về chuyện này." Ngừng một chút để ăn một miếng, Hàn Diệu Lan lại tiếp tục nói: "Em đón được bé Bon về rồi, em nghe kể lúc trước vừa mới xảy ra chuyện thì thằng bé ở với bà nội sau đấy bà ta giận quá liền ra tay đánh thằng bé đến nỗi bên nhà ngoại phải lịch sự đòi bé về. Nhì bên cãi nhau to một trận, còn lao vào đánh nhau cơ. Nhưng bên ngoại vẫn thắng, bé Bon lại ở với dì của nó. Em chính là đón thằng bé từ nhà dì. Nhà người ta cũng khó khăn lại còn chồng của người ta nữa ai chấp nhận được vợ mình nuôi con của kẻ giết người đâu. Dì của bé Bon cũng khó xử, vất vả không ít nên vừa nghe em nói muốn đón bé đi ngay lập tức lập tức liền giao bé Bon đến em."Hạ Nhi hiểu, xã hội không phức tạp mà lòng người mới là thứ phức tạp và đáng sợ nhất. Phỏng chừng, bà nội tê còn muốn giết luôn đứa cháu của mình ấy chứ, nếu không người bên nhà ngoại cũng không kéo người sang trọng đòi bé Bon.Cô cũng có người bà nội độc ác như vậy đấy, bà ta không những không ngăn người bố tuyệt bạo hành vợ con lại mà thậm chí còn xúi giục đánh thêm, có một lần bà ta còn bịa chuyện nói mẹ của cô đi với trai nói với ông bố kia, kết quả lần đó mẹ bị đánh đến nỗi phải đi bệnh viện. Từ đó, Hạ Nhi trong lòng hận người đàn bà đó vô cùng, nhưng cô không dám làm gì quá chỉ cứ gặp là lại lườm bà ta cháy mắt.Bà ta cũng chướng mắt cô, không ít lần thấy cô lườm là đi đến tát cô mấy phát sức lực không khác với lúc bà ta đánh nhau với mấy bà hàng xóm, lúc đó Hạ Nhi đều ra sức ôm tay ôm chân bà ta cắn thật mạnh cứ vớ được chỗ nào là liền cắn nghiến thật mạnh. Sau này lớn hơn, hiểu chuyện hơn Hạ Nhi cũng không thèm lườm bà ta nữa, đến nhìn một cái cũng cảm thấy bẩn mắt chỉ trực tiếp coi bà ta là không khí.

Xem thêm: Kỹ Thuật Sút Xa Trong Fifa Online 3, Mẹo Dắt, Sút Bóng Khi Chơi Fifa Online 3

Có điều tiếc rằng cô không giống đứa bé kia, đứa bé có nhà ngoại, còn cô thì không. Chẳng hiểu từ lúc nào, từ lời ai nói mà cô lại nghĩ ông bà ngoại của mình đã mất trước lúc cô ra đời. Cô chưa từng gặp, cũng chưa nhìn thấy họ. Cũng chẳng thể ý muốn họ đến cứu mẹ con cô...Hạ Nhi hỏi một câu: "Vậy em định đưa bé đến cô nhi viện sao?"Hàn Diệu Lan gật đầu, nhìn Hàn Thiên Dương nói: "Chẳng phải anh nhị đang xây cô nhi viện sao. Đưa đến đó thì đảm bảo hơn so với bên ngoài. Bé Bon cũng không lo bị người của mấy cô nhi viện khác ngược đãi.""Cũng đúng." Cô nhi viện bên ngoài thì sao có thể bằng cô nhi viện nhà mình tự mở ra. Chưa kể cô nhi viện Hàn Thiên Dương đang xây dựng là cô nhi viện theo mô hình quân đội, có lẽ sẽ tốt hơn những nơi khác rất nhiều.Hàn Thiên Dương không nói gì, chỉ khẽ gật đầu coi như đồng ý.Hạ Nhi nói: "Cô nhi viện mới được khánh thành để xây không bao lâu, hiện tại cũng chưa xong. Em tính thế nào, bé Bon cũng không đến đó luôn được."Hàn Diệu Lan dường như cũng đã nghĩ đến vấn đề này, lúc này có vẻ hơi bẽn lẽn nhìn anh trai: "Em có đưa bé về nhà mình rồi..."Hạ Nhi hơi bất ngờ, bề ngoài cảm xúc vẫn nhạt nhòa nhưng ánh mắt lại không dấu được ao ước chờ: "Đang ở phòng em?"Nhìn thấy chị dâu như vậy, Hàn Diệu Lan lại hơi nghiêng người lấy một tay đậy mặt không để Hàn Thiên Dương nhìn thấy một bên dùng biểu cảm khuôn mặt ám chỉ Hàn Thiên Dương khó tính.Hạ Nhi lúc này vờ vịt nói chuyện với chồng, tông giọng lanh lảnh: "Em thấy bé Bon dễ thương lắm, mũm mĩm đáng yêu. Bình thường em cũng không thích trẻ con, nhưng nghĩ đến sau này còn sinh cục cưng đến anh, xem như ở với bé Bon để làm thân quen trước."Hàn Diệu Lan phụ họa: "Đúng, đúng, đúng."Hàn Thiên Dương nghe lời nói của vợ, anh cũng chẳng bắt bẻ lời nói có bao nhiêu phần sự thật của cô, vợ nói vậy rồi thì anh sẽ không phản đối mà: "Ừ." một tiếng rất hời hợt, sau đó không để ý nữa, anh đứng dậy hôn nhẹ lên trán cô rồi vào thư phòng riêng của mình để coi tài liệu. Bỏ lại nhì cô gái ánh mắt lấp lánh vui vẻ.Nhìn anh trai đã đi vào thư phòng, Hàn Diệu Lan lúc này mới hỏi ra nghi vấn của mình: "Chị, chị gặp bé Bon khi nào thế?"Hạ Nhi nhỏ giọng: "Chị gặp trong mộng."Hàn Diệu Lan không nhịn được mà cười hihi haha. Cô ấy cũng không ở lại lâu, ăn nốt mấy miếng bánh kem rồi chạy mất.Sau khi nhìn đứa em chồng uốn mông rời đi, Hạ Nhi lại tiếp tục công việc chọn ảnh để đăng, cô đương nhiên không thể bỏ qua việc chụp khoe chiếc vòng cổ. Chiếc vòng cổ được thiết kế riêng, sợi thanh mảnh vắt ngang xương quai xanh càng tăng thêm sức hút đến chủ nhân, nổi bật nhất vẫn là thiết kế măt dây truyền hình bông hoa nhỏ từ kim cương cao cấp. Nhụy hoa có một chấm màu đỏ khá là gây tò mò đối với người nhìn. Nếu không phải cánh hoa là kim cương trong suốt thì còn tưởng rằng chiếc vòng cổ này là một thiết bị điện tử công nghệ cao như mắt nhìn trộm tuyệt gì gì đó. Nói chung là Hạ Nhi rất rất thích chiếc vòng này.Cô chọn một chiếc ảnh chụp cùng vòng cổ đẹp nhất, sau đó chọn một bức ảnh gia đình ban nãy, tiếp đến là chọn kha khá ảnh chụp cá nhân cùng với đống hoa hồng dưới nhà và một số ảnh cá nhân chụp ở những địa điểm đẹp lúc trước, sau cùng chỉ có một bức ảnh chụp cùng Hàn Thiên Dương ở cuối cùng. Bức ảnh không rõ mặt anh, chỉ nhìn được góc nghiêng anh đang hôn mái tóc của cô còn cô cười nhẹ nhàng. Bức ảnh này được Hàn Diệu Lan chụp lúc chiều tối. Những bức ảnh sau khoản thời gian được chỉnh màu qua đều vô cùng long lanh. Hạ Nhi chọn một cái caption đơn giản chỉ nhì chữ "chúc mừng" và sau nhị chữ cũng chỉ có icon hình trái tim.Vừa ấn đăng xong, điện thoại nảy lên tin nhắn "chúc mừng sinh nhật" của Lương Phương Anh cùng với lời mời đi ăn với nhau. Lương Phương Anh dạo này cũng bận thi không kém Hạ Nhi, của cô ấy còn nhiều môn hơn vì là chương trình đại học mang đến nên nhị người chỉ đành đợi thời gian cùng thi dứt rồi đi ăn với nhau.Sau đó, ánh mắt Hạ Nhi nhìn đến tin nhắn của "Da đen thì yên ổn đi" đã một ngày không trả lời tin nhắn của đối phương. Lúc này đối phương cũng vừa gửi một tin nhắn chúc mừng, Hạ Nhi không biết là chúc mừng điều gì tuyệt chỉ là nhại lại cái caption của cô nhưng sau nhị chữ "chúc mừng" lại có thêm một hình icon hình chiếc bánh sinh nhật. Trong lòng xuất hiện một tia cảnh giác nhưng cũng không quá nghi vấn vậy vào đó sự bất ngờ lấn chiếm tâm trí, không nghĩ nhiều nữa Hạ Nhi chỉ nói cảm ơn một tiếng sau đó tắt điện thoại. Học bài....Trần Hà Huệ đang ngồi trong phòng học, điện thoại reo lên có thông báo. Sau khi nhìn thấy bài viết của Dịch Khả Nhi, liền dừng lại việc giải đề mà ngồi coi một lượt toàn bộ ảnh. Khi nhìn đến bức ảnh cuối cùng còn có một dòng trạng thái 'Cảm ơn các nhà tại trợ đã mang đến tôi một bức ảnh ưng ý' phía dưới còn tag người chụp là Hàn Diệu Lan, và nhà đầu tư hoa Trần Hà Huệ. Trần Hà Huệ miệng không nhịn được lại nở nụ cười khinh thường khỉnh nhưng sâu trong lòng một cảm giác ấm áp dâng lên. Trần Hà Huệ đương nhiên sẽ bình luận trêu đối phương: "Anh và hoa đẹp quá."Cô ta bình luận như vậy cũng không sợ người khác nghĩ mình là trà xanh, ai hiểu thì cứ hiểu thôi. Trần Hà Huệ trước ni đều không cần giải thích mang đến người khác tại sao mình hành động như vậy.Lúc mẹ Trần với vào mang đến Trần Hà Huệ một cốc sữa thì vừa hay nhìn thấy hành động của bé gái. Bà không nhắc nhở về chuyện đó nhiều mà đặt cốc sữa xuống bàn học, rồi nhẹ nhàng nói: "Uống sữa trước đã."Trần Hà Huệ hơi giật mình, nhưng cũng không cù lại, ánh mắt chỉ lướt qua cốc sữa trên bàn sau đó tiếp tục làm việc của mình.Mẹ Trần thấy nhỏ gái không quan tiền tâm đến mình, trong lòng buồn bã nhưng cũng cảm thấy đáng đời mà thôi ai bảo là vị hai vợ chồng bà bỏ bê con gái không quan tiền tâm chứ? Làm sai đâu phải cứ biết hối lỗi là được tha thứ đâu, phải mất một thời gian dài để chứng minh. Mẹ Trần thấy bé gái vẫn đang coi điện thoại thì nói: "Con có dự định gì mang lại tương lai không?"Trần Hà Huệ đang xem ảnh Hạ Nhi, còn lướt coi bình luận bên dưới vô tình lướt thấy bình luận của một người tên Dương Đình Thanh, tay vô thức chạm nhẹ vào trang cá nhân của đối phương một cái thấy địa chỉ vào trang cá nhân của đối phương là ở Los Angeles có chút thân thương nhưng sau đó không quan lại tâm nhiều nữa, biết bao nhiêu người bạn của mụ Nhi đó sinh sống ở Mỹ chứ, trùng nơi cũng là bình thường thôi.Mẹ Trần thấy bé gái không để ý lại kiên nhẫn hỏi tiếp: "Con có muốn đi du học không?"Trần Hà Huệ lúc này mới nghe thấy lời mẹ mình nói, cô ra vẻ ngẫm nghĩ sau đó nói một cách lạnh nhạt: "Con chưa nghĩ đến."Trần Hà Huệ khi được nghe hỏi câu này, thực ra trong lòng lại vụt qua suy nghĩ không biết Dịch Khả Nhi kia có ý định như nào trong tương lai, có khả năng là sẽ học đại học trong nước vì phụ nữ có chồng rồi đâu phải dễ dàng gì. Nếu như anh Hàn Thiên Dương đồng ý thì cũng còn nhà họ Hàn bao nhiêu phiền phức như thế mụ Nhi cơ chắc cũng không định đi du học được đến nên Trần Hà Huệ cũng không chắc có du học tuyệt không. Suy nghĩ này chỉ thoáng ra trong đầu của Trần Hà Huệ, cô ta cũng không hiểu tại sao lại nghĩ vậy nữa.Mẹ Trần nghe vậy lại muốn hỏi bé gái xem có yêu thích nghề gì không, để bà biết còn dọn đường sẵn mang đến cô nhưng Trần Hà Huệ đã mở miệng trước: "Sao mẹ vẫn ở đây?"Mẹ Trần bị hỏi vậy, lời vào lòng định hỏi lại biến thành: "Mẹ xem con có cần mẹ giúp giải đề không?"Trần Hà Huệ nghe vậy thì nói: "Con không cần."Quá khứ không cần, hiện tại không cần tuyệt tương lai cũng không."Con muốn yên tĩnh học bài."Nhìn bộ dạng lạnh nhạt của bé gái cuối cùng mẹ Trần đành sở hữu theo trái tim nhói đau mà ra ngoài. Bé gái đã thể hiện rõ thái độ là không cần bà, bà ở đây cũng chỉ làm nhỏ gái thấy vướng.Ba Trần bên dưới phòng khách đang vừa xem tv vừa uống trà, rất khoan thai thấy vợ mình mặt mày ủ rũ đi xuống liền biết bị con gái làm đến phiền muộn, ông không lên tiếng ngay lập tức lập tức mà đợi vợ xuống ngồi với mình rồi mới hỏi: "Con bé lại đuổi bà ra à?"Mẹ Trần nhìn cha Trần ý 'ông biết rồi mà còn hỏi', mẹ Trần thở dài một tiếng cũng không nói đến chuyện con gái nữa mà nói chuyện của công ty. Nhì ông bà cảm thấy so với việc dỗ dành con gái thì chuyện công ty dễ dàng hơn nhiều."Dạo này Hàn Thị đang lục đục nội bộ, không biết thằng nhóc Hàn Thiên Dương này lại định làm cái trò gì?"Ba Trần sau thời điểm đã bàn công việc của nhà mình chấm dứt lại bắt đầu buôn chuyện nhà hàng xóm. Mẹ Trần nghe vậy cũng tỏ ra hứng thú, lời nói còn có chút thản nhiên: "Làm những việc nên làm thôi. ""Ừm." ba Trần cũng đồng ý: "Cũng xem như là có bản lĩnh."Mẹ Trần lại nói chuyện khác: "Có bản lĩnh mà không biết khiêm nhường cũng không được. Nghe nói với hôm trước đụng mặt với Phạm Gia. Thằng nhóc này lại chọc gì đến Phạm Tư Thạch không biết chọc người cũng phải lựa người mà chọc chứ!"Ba Trần nghe thế thì tỏ vẻ: "Nếu như thằng nhóc này biết lựa người thì đã không gọi là Hàn Thiên Dương."Vừa dứt lời, điện thoại bàn liền vang lên. Người giúp việc nhấc máy. Sau vài tía câu nói liền chuyển máy cho bố Trần."Alo, Trần Gia Định nghe.""Chú Trần. Cháu Phạm Cát.""Ô. Là Cát thiếu gia của Phạm Gia đó sao. Cơn gió nào khiến mang đến hôm nay Cát thiếu gia tìm đến lão già tôi đây. Quý hóa quá."Mẹ Trần ngồi bên cạnh: "..."Hai ông bà lúc này đều nghĩ vừa nhắc tào tháo tào tháo xuất hiện liền."Chú cứ gọi cháu là A Cát được rồi, Cát thiếu gia nọ Cát thiếu gia tê nghe lại xa cách quá."Ba Trần ngoài mặt cười vẻ hớn hở cũng không biết vào lòng nghĩ gì: "Phải, Phải. A Cát, giữa nhị nhà Trần Gia và Phạm Gia cũng không nên có khoảng cách.""..."Sau lúc tắt máy, nhìn gương mặt của tía Trần có vẻ bất đắc dĩ, nói với vợ: "Nói vài bố câu đã là họ hàng xa thân thiết rồi đấy. Coi ra Hàn Thiên Dương nghịch ngợm hơi quá tay rồi."Trong lòng nhị người đều hiểu, rõ ràng Phạm Gia đang muốn lôi kéo nhà họ Trần bọn họ. Bình thường chẳng coi Trần Gia ra cái gì mà hôm ni vừa gọi điện đã như họ hàng thân thiết lắm còn muốn mời một bữa cơm ư. Rốt cuộc Phạm Gia coi nhà họ Trần là cái gì?Nghĩ đến Phạm Gia tía Trần có vẻ không hài lòng, mà nói: "Ý bà thế nào?"Mẹ Trần nhẹ nhàng nói: "Giao du một chút."