Đọc truyện mê tình đoạn lý

     

“Mời anh đi ra bên ngoài giùm, tại đây không hoan nghênh anh.” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, hờ hững nói.

Bạn đang xem: Đọc truyện mê tình đoạn lý

Tôi không muốn còn bất kỳ liên quan làm sao với trần Thanh Vũ.

Nhưng mà đùng một phát Trần Thanh Vũ chuyển phiên người, xông vào phòng ngủ cá nhân của tôi. Tôi mau lẹ chạy theo, muốn đuổi anh ra ngoài!

Khốn kiếp, chung cục anh muốn làm gì chứ?

Tôi gõ cửa ngõ thật lâu, nai lưng Thanh Vũ cũng không mở cửa. Tôi bất đắc dĩ chỉ rất có thể ngủ ngơi nghỉ phòng khách.


Dù sao tôi thuê tòa nhà này cũng chỉ có một chống ngủ với một phòng tiếp khách thôi, chống ngủ đã trở nên Trần Thanh Vũ chiếm, tôi không hề chỗ nhằm đi nữa.

Hôm sau, đồng hồ thời trang báo thức vang lên, tôi xoa xoa đôi mắt đau nhức. Đầu tiên tôi đi vào phòng ngủ, tôi vặn chốt cửa ngõ muốn open ra dẫu vậy cửa đã bị khóa rồi. Tôi nhìn cửa nhà một thời điểm lâu bắt đầu đi mang lại phòng phòng bếp làm hai bát mì, sau khi yên lặng nạp năng lượng xong, tôi cấm lấy túi đeo rời khỏi nhà.

Buổi trưa, chính vì tôi vẫn tồn tại nhớ mang đến Trần Thanh Vũ đang trong nhà tôi đề xuất không ăn uống cơm tại phòng ăn của doanh nghiệp mà đón xe quay trở lại nhà.

Tôi open ra thì thấy cửa ngõ phòng ngủ sẽ mở, tôi lại đi tới phòng bếp, bắt gặp chén mì trong chống bếp đã bị người khác nạp năng lượng mất.

Tôi nghĩ chắc là Trần Thanh Vũ đi ra quan sát thấy cần ăn chấm dứt mì rồi bắt đầu đi.

Không biết vị sao, chú ý cái chén bát trống rỗng trước mắt, trọng điểm trạng tôi lại có chút mất mác.

Tôi new vừa nằm xuống nệm một lát, ao ước ngủ trưa rồi bắt đầu đến công ty thì chuông cửa ngõ lại vang lên lần nữa.

Tôi nhận định rằng Trần Thanh Vũ có tác dụng rơi thứ gì tại chỗ này nên kéo cửa ngõ ra, còn chưa kịp nhìn đã biết thành một bạt tai tát thẳng vào mặt.

“Huỳnh Bảo Nhi, tôi thiệt sự quan sát không ra cô lại sở hữu thủ đoạn như vậy.” Một giờ đồng hồ rống giận hét vào tai tôi.

Tôi bịt mặt, quan sát Nguyễn Mỹ mang chiếc áo khóa ngoài lông trắng tinh vẫn đứng nghỉ ngơi cửa.

Bởi vị tức giận yêu cầu giờ phút này khuôn mặt đáng yêu kia lại có vẻ dữ tợn và vặn vẹo vẹo.


“Tối hôm qua Thanh Vũ bao gồm phải vẫn qua đêm ở chỗ này không? Cô với Thanh Vũ cũng đã ly hôn rồi, vì sao lại lừng chừng xấu hổ đi gợi cảm Thanh

Vũ bởi vậy chứ?”

“Đủ rồi Nguyễn Mỹ, cô không nên nổi điên ở đây nữa.” làm thế nào tôi có thể ngoan ngoãn bị Nguyễn Mỹ tiến công nữa chứ, tôi bắt mang cánh tay cô ta, khía cạnh không chút biến hóa nói.

“Huỳnh Bảo Nhi, tôi sẽ hối hả kết hôn với nai lưng Thanh Vũ rồi. Cô đừng cả ngày quấn rước anh ấy nữa, có nghe không? không được phép quấn rước Trần Thanh Vũ nữa.”

Đôi mắt dễ thương của Nguyễn Mỹ tràn đầy oán hận cùng lửa giận, cô ta trợn góc nhìn tôi hét ầm lên.

Tôi nghe thấy khẩu ca của Nguyễn Mỹ, đùng một phát nơi mượt mà nhất trong tim bị vạch ra một mặt đường đau nhói.

Nhưng mà lại tôi không để mắt mang lại loại đau buồn này, chỉ hất cằm lên thật cao, nhìn về phía Nguyễn Mỹ trào phúng nói: “Nếu như tôi đã ly hôn với è cổ Thanh Vũ thì cũng biến thành không quấn mang anh ấy nữa. Về điểm này cô có thể yên tâm.”

“Tốt độc nhất vô nhị là như vậy, nếu như để tôi thấy cô nắm ý gợi cảm Thanh Vũ, tôi nhất thiết sẽ mang đến cô biết mặt.” Nguyễn Mỹ hung hăng trợn góc nhìn tôi cảnh cáo rồi mới siết chặt áo choàng trên bạn lại, ưu nhã tách khỏi.

Tôi vừa định đóng cửa lại thì một 2 tay chống lên cánh cửa, tôi còn tưởng rằng Nguyễn Mỹ vừa đi đang trở lại, không kiên trì cau mày quan sát đối phương. Ngạc nhiên lại đụng nhỏ ngươi sâu thẳm của è Thanh Vũ.

“Anh… trên sao…” Tôi ngây ngần, trong khi nhất thời đắn đo nên mô tả như vậy nào.

Trần Thanh Vũ nhìn mặt tôi, âm nhạc nặng nại : “Cô ấy… đánh sao?”

“Cô ấy” tất nhiên là ám chỉ Nguyễn Mỹ.

Tôi ngần ngừ Trần Thanh Vũ tại chỗ này nhìn được bao lâu, có lẽ anh đã quan sát thấy toàn bộ những chuyện Nguyễn Mỹ có tác dụng với tôi.

Nhưng cơ mà cho dù cho có nhìn thấy thì suy đến cùng ở trong tâm Trần Thanh Vũ, Nguyễn Mỹ vẫn luôn là nữ thần của anh, là người phụ nữ mà anh yêu sâu đậm.

Tôi đè nỗi chua xót trong tâm xuống, lãnh đạm nói: “Không phải anh thấy hết rồi sao?”

Trần Thanh Vũ im thin thít đến ngay gần tôi, khàn giọng nói: “Thật xin lỗi.”

“Không nên anh giả bộ làm người tốt, phới đi, tôi không thích nhìn thấy bất kỳ một bạn nào trong nhị người.” Tôi nhắm đôi mắt lại, cố gắng áp chế sự bi quan phiền của bạn dạng thân, chỉ về phía cửa ngõ rồi nói với nai lưng Thanh Vũ.

Nếu như thời điểm trước, tôi chắc hẳn rằng sẽ không khách hàng sáo với nai lưng Thanh Vũ như vậy, tôi hồ hết sẽ dè đặt, ý muốn nhận được một cái liếc đôi mắt của trần Thanh Vũ. Tôi vô cùng sợ phiên bản thân bản thân nói sai điều gì để cho Trần Thanh Vũ ko thích.

Nhưng mà hiện nay không tương đương vậy, tôi với Trần Thanh Vũ đã không còn chút tình dục nào cả, tôi cũng không cần thiết phải làm khổ bạn dạng thân.

Xem thêm: Vtv1 - Hai Số Phận

“Huỳnh Bảo Nhi.”

“Cút.” Tôi phân vân vì sao è cổ Thanh Vũ lại xuất hiện thêm trước khía cạnh của tôi, cơ mà mà hiện nay tôi thiệt sự không thích nhìn thấy trần Thanh Vũ.

Có vẻ như khuôn mặt hững hờ của nai lưng Thanh Vũ thờ ơ hơi cực nhọc chịu, đôi môi mỏng mảnh khẽ mím lại, bộ dạng như đang mong nói gì đó với tôi.

Tôi không thích nghe thêm bất kỳ câu nào nữa, nhất là những lời nói đỡ nạm Nguyễn Mỹ của trần Thanh Vũ.

“Sau này thây kệ giữa nhì người các người biện hộ nhau hay bao gồm chuyện gì khác, tôi hi vọng các bạn đừng mang lại tìm tôi nữa. Huỳnh Bảo Nhi tôi không còn nợ nần các người.” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, thờ ơ nói từng chữ một.

“Đau không?” è Thanh Vũ không quan tâm đến tôi, anh chỉ sờ phương diện tôi, lỏng lẻo nhạt hỏi.

Tôi bị đầu ngón tay ấm cúng của trần Thanh Vũ kích thích, đó là lần thứ nhất Trần Thanh Vũ chủ động đụng đụng gò má tôi.

Nhưng vào thời gian này.

“Trần Thanh Vũ, anh đi đi. Anh lặng tâm, tôi sẽ không nói cùng với người bên phía ngoài bộ phương diện thật của Nguyễn Mỹ đâu, đặc điểm này anh có thể yên tâm.” Tôi đầy tay trần Thanh Vũ ra, ánh mắt cợt nhã nói.

đơn giản thiết yếu là băn khoăn lo lắng tôi sẽ ra mắt cho giới media một bộ mặt hoàn toàn biệt lập của Nguyễn Mỹ.

Nói đến cùng, chẳng buộc phải anh cũng muốn đảm bảo Nguyễn Mỹ thôi sao.

Đột nhiên bé ngươi của è Thanh Vũ trở đề nghị âm u, anh thả tay xuống, nhỏ ngươi black láy hiện lên một ít u bi thiết mà tôi thiếu hiểu biết nổi. Kế tiếp anh xoay bạn rời đi.

Nhìn trần Thanh Vũ rời khỏi, tôi nặng nề đóng cửa lại. Tôi dựa lên cán cửa, suy xét lại tất cả những chuyện vừa xảy ra, nước mắt chớp nhoáng tuôn ra như suối.

Tình yêu bảy năm, có tác dụng sao nói cách khác buông là trọn vẹn buông xuống được chứ.

Huỳnh Bảo Nhi, mày quả thật yêu cầu tu luyện thêm.

Công ty.

“Bảo Nhi, tổng giám đốc bảo cô cho phòng thao tác làm việc của ngài ấy một chuyến.” Tôi sẽ vẽ phiên bản thiết kế vào tay thì đột nhiên Đức Giang làm chung thành phần đi tới trước khía cạnh tôi nói.

Tổng chủ tịch về nước rồi?

Mặc dù tôi đến công ty đã được một khoảng thời gian nhưng cơ mà vẫn ko chưa nhận thấy tổng giám đốc, nghe nói tổng giám đốc ở nước ngoài.

Thật ra tôi vô cùng hiếu kỳ về làm nên của tổng giám đốc, lần trước rõ ràng được tgđ phỏng vấn dẫu vậy tôi vẫn không biết trong các đó thì vị nào mới là tổng giám đốc. Người phỏng vấn tôi gồm tới mấy vị, lúc ấy trong tâm tôi lại có chút không yên.

Sau kia tôi thay ý điều tra, nhưng tgđ rất kín đáo đáo, phần đông những thông tin trên báo đa số không có kể tới anh ta. Do vậy đọc biết của mình về anh ta rất là ít.

Ở doanh nghiệp tôi lại không đủ can đảm hỏi quá nhiều, tránh khiến cho đồng nghiệp cho là tôi các chuyện.

Từ bài toán sắp xếp quá trình cho tôi trước đó thì chứng minh tổng người có quyền lực cao rất ưng ý về tôi, do đó tôi lập cập buông bản thiết kế trong tay xuống, đi mang lại phòng thao tác làm việc của anh.

Tôi lễ phép gõ cửa ngõ một cái, nghe thấy bên trong truyền ra một giọng nam dễ dàng nghe nói: “Mời vào.”

Âm thanh này khá quen tai, tôi suy nghĩ kỹ lại một lượt nhưng mà không biết đã từng nghe thấy ở đâu.

Sau lúc đẩy cửa ngõ ra, một người bầy ông tao nhã thanh lịch xuất hiện tại trước mặt tôi. Lúc đó tôi bắt đầu giật bản thân phát hiện, tgđ vậy mà lại là Lê Minh Quang!

“Anh, anh là tổng giám đốc của bọn chúng tôi?” Tôi lag mình hô.

Lê Minh Quang quan sát về phía tôi, dịu dàng cười một tiếng, “Cô bắt đầu biết sao? Tôi nghĩ rằng cô sẽ biết từ bỏ sớm rồi chứ?”

Tôi cảm giác mình bao gồm chút ngớ ngẩn ngốc, đỏ phương diện nói: “Nhưng mà nhân viên ở phần tử nhân sự nói rằng tgđ tự mình phỏng vấn tôi. Hôm đó trong lúc tôi rộp vấn, vốn dĩ không hề có anh mà!”

“Phỏng vấn trường đoản cú xa.” Lê Minh quang quẻ giải thích.

“Khó trách.” Tôi bây giờ mới cảm thấy không còn xấu hổ như vậy, cũng từ từ hiểu được những tiếng nói khó hiểu của Lê Minh quang đãng trước đây. Hoá ra anh ta quả thật nghe biết tôi từ lâu, cũng có một sự gọi biết độc nhất định so với tôi.

Lê Minh Quang gật đầu đồng ý một cái, góc nhìn dịu dàng. Tiếp đến đổi chủ đề, nói: “Công vấn đề trong tay cô làm rứa nào rồi?”